Giờ đây, Dư thị hận trí nhớ vẫn còn minh mẫn đến thế, ba năm qua mà vẫn nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt . “Doãn An, con hãy thành thật với nương, rốt cuộc con đang toan tính điều gì? Nếu con thực lòng yêu thích Cố Minh Hy đến , nương nghĩ con đừng lỡ Gia nương nữa. Hãy mau dọn khỏi nhà Gia nương, đợi con công thành danh toại hãy cưới Cố Minh Hy. Lúc đó, nương sẽ nhận Gia nương con nuôi. Còn về hôn sự của con và Gia nương, cũng thể tính toán cách khác. Suy cho cùng, thuở đầu bái đường, con cũng mà...”
“Mẫu !” Ban đầu vẻ mặt Chu Cảnh Sâm vẫn bình thản, nhưng khi những lời , khóe miệng chợt giật nhẹ. “Nương đang càn gì ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Nương càn ư? Nương đang lời lẽ !”
Dư thị quả thực tức giận đến độ, cả ngày hôm đó bà cũng ngại chẳng dám chuyện với Diệp Gia. “Chẳng lẽ con quên, gia đình chúng như ngày hôm nay, tất thảy đều nhờ Gia nương vất vả gánh vác, khổ cực gây dựng nên? Con thể an tâm lo việc của , cũng là nhờ Gia nương hỗ trợ, chỗ dựa cho con.”
“Những lời nương , con đều tính toán trong lòng.”
Chu Cảnh Sâm ngờ rằng chỉ vì một tiểu tử họ Lâm mà khiến mẫu suy nghĩ liên tưởng đến ngần chuyện: “Chuyện hề liên quan đến tiểu thư Cố gia. Con bảo Gia nương mua tiểu tử về cũng vì nhớ nhung ai, con nguyên do khác.”
“Còn nguyên do gì khác nữa đây?” Dư thị chẳng tin, bà thêm ba rằng đó chỉ là lời ngụy biện. “Kẻ bạc tình thường là học!”
Chu Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, thêm lời nào.
Thấy im lặng, Dư thị càng thêm phần tức giận, nhớ thuở ban đầu khi Cảnh vương phủ gặp biến cố, Cố gia nhiều chối bỏ mối quan hệ. Vị tiểu thư Cố gia chẳng những đến, còn sai nhũ mẫu họ Lâm đem tín vật tới nhà để thoái hôn, hệt như thoát khỏi một gánh nặng . Dư thị vốn tôn vinh hơn nửa đời , nào ngờ chịu đựng nỗi ô nhục đến thế. Tuy đó bà cũng hiểu hành động của Cố gia, nhưng hiểu là một chuyện, mỗi khi hồi tưởng , bà vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-304.html.]
"Hôm nay con hãy giải bày nhẽ . Gia đình nào chốn dung khác, con cũng chẳng cần chịu uất ức mà ngủ đất." Trong lòng Dư thị hiểu rõ, con trai và con dâu vẫn chia giường mà ngủ. Tuy chung một phòng, nhưng thực chất trong sạch hơn bất cứ thứ gì. Bây giờ đúng lúc thể phân định rõ ràng luôn, để tránh liên lụy đến thanh danh của Gia nương . Tính cách Gia nương cũng , thông minh giỏi giang, rời xa con cũng chẳng khác xứng đôi..."
Dư thị vội vàng hết , vốn cho rằng Chu Cảnh Sâm sẽ thuận thế xuôi dòng. Nào ngờ, vẻ mặt của đứa con trai lạnh lùng vẫn bình tĩnh như , đôi mắt sắc bén tựa lưỡi dao, chỉ cứng rắn quăng ba chữ: "Con dọn."
"Nếu con dọn cũng ... gì hả? Con dọn?" Dư thị suýt nữa nghẹn họng.
"Mẫu , nương đừng xen nữa." Chu Cảnh Sâm khẽ nhéo giữa chân mày, thể rõ chỉ úp mở : "Chuyện của con và Gia nương nào như nương thấy. Gia nương là thê tử của con, chuyện con và nàng chung chăn gối là lẽ trời đất, đạo cương thường."
Lần đến phiên Dư thị ngớ . Bà trố mắt đứa con trai những lời , cả nửa ngày hiểu gì.
"Tiểu tử họ Lâm quả thực quan hệ với nhà họ Cố, còn đại dụng." Chu Cảnh Sâm thể hết chuyện của nhà họ Cố, dù chuyện bây giờ vẫn xảy , "Cứ tạm một nô tài sai bảo trong nhà ."
Nói xong câu , bổ sung thêm một câu: "Gần đây trong trấn phần bất an, nương ở nhà trông nom kỹ lưỡng ba đứa tiểu bối."
Dư thị như ở mây, hiểu nhưng chẳng thể hiểu thấu.