Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-10-19 02:07:23
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày xưa ông cụ từng lái xe đưa đón khách nhân, quen thuộc đường nẻo.

Diệp Gia thấy cũng lý, gật đầu : "Vậy , sớm sớm về."

Diệp Gia giao bạc mua hàng cho ông Tôn, dặn dò lão nên mua thêm thật nhiều tảo đậu. Thứ đậu vốn dễ trồng tiết kiệm, khi nghiền thành bột thể bảo quản ít nhất hơn nửa năm. Bởi , mua nhiều cũng chẳng lo ảnh hưởng việc kinh doanh : "Cố gắng mua cho thật nhiều, nên so sánh kỹ lưỡng từng mặt hàng, chọn lấy tảo đậu chất lượng nhất."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Ông Tôn rõ, vội vàng nhét bạc trong túi, quất roi da nhanh chóng lên đường.

Việc buôn bán ngày hôm nay phát đạt vượt ngoài dự liệu của Diệp Gia. Nói cho cùng, quầy hàng nhỏ vốn ăn . Một khi quen với mùi vị món ăn của Diệp Gia phu nhân, mấy ngày nghỉ bán, nay mở , khách quen cũng tấp nập tới lui. Năm cái đầu heo cộng thêm sáu mươi cân thịt ba chỉ, tới giờ Thân bán sạch bách. Một thùng ruột già mang theo, vốn dĩ mong lãi.

Trái , đám Liễu Nguyên Công Tôn và mấy vị đồng liêu của Chu Cảnh Sâm dùng bữa tại cửa hàng, khi nếm thử liền cảm thấy ruột heo còn ngon hơn cả thịt đầu heo. Liên tục hỏi thể bán , mua một hai ba cân về đồ nhắm, cốt để thỏa cơn thèm.

"Ruột già tạm thời bán, hôm nay chỉ tặng." Diệp Gia thấy Diệp ngũ xụ mặt nhịn , "Nếu Liễu công tử ăn, ngày mai hãy ."

Liễu Nguyên nụ của Diệp Gia mà đỏ mặt. Liễu Tam đây cả đời hiếm sở thích đặc biệt, màng mỹ sắc, chẳng cầu tài phú, cũng chẳng tham danh lợi, chỉ độc một niềm yêu thích ăn uống. Hiếm khi lâu như mới nếm món ngon, tự nhiên chút thất thố. Cuối cùng, vói tay túi lấy những đồng tiền xu Diệp ngũ tìm thấy bỏ trong ngăn tủ, toét miệng : "Tình cảm của các nàng trân trọng, tiền cứ để ở đây, ngày mai dựa đây giữ một phần cho ."

Diệp ngũ liếc bạc trong ngăn kéo, qua Diệp Gia. Sau đó giơ tay, gom hết tiền bỏ hòm đựng tiền phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-267.html.]

Diệp Gia gật đầu, Liễu Nguyên cũng chẳng ở lâu. Lận bội đao, ung dung rời .

Hết hàng để bán, cũng chẳng cần lãng phí thời gian. Diệp Gia suy nghĩ một lát đóng cửa hàng, mang bạc cùng Ngũ tiệm thịt mua đầu heo và thịt cho ngày mai. Hôm nay buôn bán như , ngày mai ắt hẳn cũng bán nhiều. Chuyện kinh doanh hàng quán ăn uống vốn là , món mới mẻ trải qua một thời gian mới bớt sức hút, việc buôn bán sẽ trở bình thường.

Chiếc xe bò ông Tôn dùng mất, bọn họ mua thêm thịt chẳng gì để chở. Một trăm cân đồ vật, chỉ hai bọn họ chẳng thể chuyển , Diệp Gia và Ngũ đều hình nhỏ nhắn. Không thể gánh vác việc nặng nhọc như , Diệp Gia liền đến phía thuê một cỗ xe.

Để xe chở thịt đến Chu gia. Nếu phía cửa hàng giếng, bất tiện việc dùng nước, thì cần mua đồ chở về nhà.

"Thế ." Dư thị ôm hòm tiền trở , xe bò, cảm thấy trong phủ chỉ một cỗ xe bò e là đủ. "Ngày mai sẽ lên trấn xem thử, liệu thể mua một chiếc xa lạp . La chạy nhanh, sức lực cũng mạnh mẽ, việc kinh doanh càng mở rộng, ắt hẳn cần thêm xe cộ. Nhân lực đủ, cũng tuyển thêm nhân công."

Nếu , thì những việc như mua thịt sẽ đảm đương. Mua về sớm, xử lý sớm thì thịt sẽ càng tươi.

Không Diệp Gia từng nghĩ đến chuyện , xa lạp thì dễ mua, nhưng nhân công khó tuyển. Chu gia bọn họ thiết với trong trấn, tìm về việc, chỉ lo tư cách đoan chính. Chỉ là, Diệp Gia rõ, việc, nhất là ăn buôn bán, chẳng thể vì sợ sặc mà bỏ bữa. Nếu cứ mãi sợ sệt chùn bước, tự trói buộc đến c.h.ế.t, sẽ khiến cả nhà chịu cảnh đói khổ.

Nghĩ đến đây, Diệp Gia cuối cùng cũng bàn bạc về chuyện tảo đậu với Dư thị.

Vừa dứt lời, sắc mặt Dư thị tức đến đỏ bừng. Xưa nay tính tình nàng ôn hòa, hiếm khi giận đến mức mặt đỏ tía tai. Lúc dù tức giận cũng chẳng mắng mỏ ai, hồi lâu chỉ bật một câu: "Đồ khốn!"

Loading...