Ánh mắt hết dõi theo bóng Diệp Gia, đoạn dời sang Chu Cảnh Sâm bên cạnh nàng.
Chu Cảnh Sâm từ doanh trại trở về, khoác nhung phục sĩ quan, kiểu dáng giống binh cấp thấp bình thường. Vóc dáng cao ráo, gầy gò, hình thẳng tắp tựa cây tùng bách. Dung mạo bất phàm đành, đôi mắt trong veo mà sắc bén, tựa hồ thể xuyên thấu tâm tư kẻ khác. Chỉ một cái liếc mắt khiến thái độ Từ chưởng quỹ trở nên nhún nhường hơn hẳn. Hắn đặt bàn tính xuống, giọng điệu phần cẩn trọng, hỏi: "... Chẳng vị công tử đây là...?"
"Tướng công của ." Diệp Gia thuận miệng đáp. Đoạn nàng hỏi ngược: "Từ chưởng quỹ bảo tháng chẳng thể cung cấp đậu tắm, là ý gì?"
Tim Từ Hữu Tài chợt thót một nhịp.
Kỳ thực, Từ Hữu Tài cố ý ngừng cung ứng đậu tắm cho Diệp Gia. Chuyện là nửa tháng , vô tình bắt gặp Diệp Gia đang giao dịch xà phòng thơm tại ngõ Lê Hoa. Bấy giờ mới , xà phòng thơm thịnh hành trong các gia đình phú quý ở Đông Hương trấn, tất thảy đều do Diệp Gia cung cấp.
Từ thuở lọt lòng đến giờ, Từ Hữu Tài vốn chẳng mấy tài năng kinh doanh, chỉ dựa cơ nghiệp tổ tiên để mở một gian hàng tạp hóa nhỏ bé.
Thuở , khi xà phòng thơm còn thịnh hành, tại trấn , ít rủng rỉnh tiền bạc thường mua vật phẩm rửa mặt, giặt giũ, mà đa phần đều là đậu tắm từ tiệm của . Tuy các tiệm khác cũng bán, nhưng phẩm chất kém hơn chỗ nhiều. Dẫu chẳng thể là khi kiếm bộn hơn bây giờ, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-262.html.]
Tuy , khi cửa hàng son phấn Linh Lung bắt đầu bán xà phòng thơm, dần dà chẳng còn ai hỏi mua đậu tắm nữa.
Nếu sự thật ẩn khuất bên trong, Từ Hữu Tài dù ngưỡng mộ Diệp Gia thu lợi kếch xù cũng chẳng đến nỗi đố kỵ. Song, từ khi Linh Lung Phấn Phường nhập hàng từ Diệp Gia, và cả xà phòng thơm mà những kỹ nữ ở Lê Hoa Ngõ dùng cũng do nàng cung cấp, lòng nảy sinh biến hóa. Đặc biệt là khi xà phòng thơm điều chế từ đậu tắm của nhà , khỏi cảm thấy vô cùng ấm ức. Lén lút quan sát nhà Chu gia suốt một tháng, khi Diệp Gia cần dùng đậu tắm của để chế xà phòng, trong lòng Từ Hữu Tài lập tức khó chịu đến tột độ.
Một bánh xà phòng thơm thể bán một lượng tám tiền bạc, nếu là loại thượng hạng còn thể lên đến hai lượng. Mười lăm cân đậu tắm của bán , chắc thu năm lượng, sự chênh lệch quả là quá lớn! Diệp thị tham lam vô độ, thu về bao bạc tài mà vẫn thấy hổ thẹn lương tâm?! Sao nàng thể vô liêm sỉ đến , tháng nào cũng dùng cái giá thấp mạt mà mua đậu tắm của chứ? Lại còn dụng tâm cơ, định giá như trong khế thư năm năm! Dùng vốn liếng ít ỏi mà kiếm về những đồng tiền nhuốm màu mưu kế như thế, há chẳng là xem như kẻ ngốc để trêu đùa !
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nỗi bất mãn cứ thế lớn dần trong lòng Từ Hữu Tài. Sau khi tin Diệp Gia mở cửa hàng, tâm hỏa của càng bùng lên đến đỉnh đầu. Mới chỉ dựng sạp nhỏ vài tháng mà thể kiếm đủ tiền mở cửa hiệu? Há chẳng là do nàng dựa nguồn hàng của để thu lời ?
Vừa nghĩ đến đây, lập tức nảy ý dạy dỗ Diệp Gia một phen. Tháng , khi Diệp Gia đến lấy hàng, bèn cố ý chối từ.
"Thật tình là chẳng cách nào khác, Diệp chưởng quỹ."
Từ Hữu Tài e sợ Chu Cảnh Sâm đôi phần, vị quan quân vận nhung phục trông chẳng dễ chọc ghẹo. nghĩ đến món lợi kếch xù mà Diệp Gia thu từ xà phòng thơm, vẫn gắng gượng thẳng, để lộ vẻ khiếp sợ ngoài ánh mắt. "Diệp chưởng quỹ cũng , nơi đây hoang vu hẻo lánh, việc vận chuyển hàng hóa từ Trung Nguyên đến chẳng dễ dàng. Ngày , màng liêm sỉ mà nhập hàng từ các thương nhân Trung Nguyên, giá cả đều do bọn họ định đoạt."