Hắn khách khí lời cảm tạ, đưa tay định nhận, Diệp Gia thu đĩa bánh về, đặt cạnh bếp lửa: "Chưa , suýt quên còn đang uống thuốc. Thôi thì, cứ húp cháo cho lành."
Củ cải tính vị giải độc, dùng củ cải trong lúc dùng t.h.u.ố.c sẽ giảm d.ư.ợ.c tính, hỏng mất công dụng trị liệu. Nàng bỏ ít tiền để mua thuốc, chẳng lẽ để công sức đổ sông đổ biển ?
Chu Cảnh Sâm: ... Chẳng lẽ Diệp thị tính tình như thế ? Qua ngần năm, y còn nhớ rõ nữa.
Diệp Gia chẳng màn tới vẻ mặt kỳ lạ cùng những suy nghĩ trong lòng , một mạch chiên xong ba mươi chiếc bánh. Thứ chắc bụng, chỉ cần dùng một chiếc là đủ no đến tận giữa trưa. Ba mươi chiếc bánh đủ cho cả nhà ba dùng trong vài ngày.
Làm bánh xong xuôi, chén t.h.u.ố.c bếp nhỏ cũng sắc cạn. Dư thị vẫn thấy về, chẳng . Diệp Gia dùng khăn ướt gói quanh một chiếc lọ treo nhỏ, khéo léo chắt lọc từng giọt t.h.u.ố.c ngoài. Quả thật, mùi t.h.u.ố.c Đông y nồng nặc đến khó chịu. Chỉ thoáng ngửi qua, Diệp Gia cảm thấy thể đắng đến mức phun mật xanh. Nàng bưng một bát t.h.u.ố.c đen sì, che mũi mà thẳng thừng đặt mặt Chu Cảnh Sâm: "Mau uống . Thuốc sắc xong, nên uống khi còn ấm nóng mới công hiệu."
Chu Cảnh Sâm im lặng đón lấy bát t.h.u.ố.c nóng hổi, hình khẽ rùng một cái khó nhận . Đôi mày kiếm của khẽ nhíu .
Diệp Gia đưa t.h.u.ố.c cho xong, liền dời chiếc ghế đến đối diện. Nàng cùng Nhụy Tả Nhi mỗi cầm một chiếc bánh củ cải, ăn ngon lành, miệng nhai rộn rã. Vừa ăn, nàng quên nhắc nhở : "Aiz, để nguội sẽ khó uống lắm đấy!"
Chu Cảnh Sâm chỉ đành im lặng.
"Chàng gì? Uống t.h.u.ố.c chứ!" Diệp Gia miệng nhai bánh củ cải đầy ắp, ăn hỏi Nhụy Tả Nhi bánh ngon .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-24.html.]
Nhụy Tả Nhi ăn ngon đến mức chẳng buồn ngẩng đầu.
Chu Cảnh Sâm mặt đổi sắc uống một ngụm, nhưng vị đắng chát xộc lên khiến cơ mặt khẽ giật. Hắn vội lau khóe miệng, hỏi Diệp Gia liệu chút nước nào để súc miệng .
"Súc miệng gì chứ? Toàn là t.h.u.ố.c thôi mà!" Diệp Gia chớp chớp đôi mắt trong veo, cố ý đáp lời đầy vẻ tinh quái. Nàng lau vội vệt dầu tay, dậy nhận chén t.h.u.ố.c từ đặt chậu. Đoạn đầu, nàng giả bộ hiền thục mà : "Uống nước chẳng sẽ giảm d.ư.ợ.c tính ? Tướng công , còn là trẻ con, sợ đắng đến thế?"
Nàng đầu , thản nhiên lấy thêm một chiếc bánh củ cải khác, c.ắ.n một miếng thật lớn ngay mặt , vẻ mặt đầy trêu chọc.
Chu Cảnh Sâm chỉ đành cứng họng, nên lời.
Diệp Gia khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý, gắp bốn chiếc bánh củ cải đặt đĩa, bưng sang biếu lão thái thái hàng xóm mà khi nãy đổi trứng gà với nàng. Nhớ nàng chạy đôn chạy đáo mấy nhà mượn rượu, chẳng ai chịu cho mượn. Chính lão nhân gia hàng xóm, lúc đang từ núi đốn củi về, chuyện , hào phóng cho nàng một chén lớn. Ơn nghĩa chốn quê, ai với , ắt sẽ ghi nhớ. Bởi , xong bánh, Diệp Gia mang chút qua biếu bà .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lão thái thái nếm thử một miếng, khen ngớt lời: "Bánh còn ngon hơn cả loại bán ở tửu quán trấn chứ! Nha đầu , con khéo tay quá chừng!"
"Đâu , chỉ đại mà thôi." Diệp Gia đưa bánh xong liền về.
Ngoài miệng thì khách sáo chơi, nhưng khi lão thái thái khen ngợi như , trong lòng Diệp Gia nảy một ý nghĩ. Lần nàng dạo bước trấn, phát hiện ở đó hiếm hoi quán ăn, dường như chỉ độc một tiệm, mà còn chủ yếu là bán rượu. Việc chế biến đồ ăn chỉ là tiện thể, để khách mua rượu chỗ nghỉ chân. Diệp Gia thầm tính toán, nếu lên trấn bán bánh củ cải, liệu thể kiếm bao nhiêu lời.