Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Diệp Gia nhường vị trí cho Ngũ Muội, còn nàng thì sang một bên, cất giọng rao to, tiện thể báo giá luôn: "Món mới lò đây! Một chiếc bánh trứng giá bốn văn. Nếu thêm đồ, xin tính thêm tiền. Thêm thịt thủ heo bốn văn, bánh quế một văn, trứng gà hai văn. Giá đỗ, hành lá, cải trắng thêm đều một văn. Chẳng quý vị dùng như thế nào?"
Mọi đều rõ tay nghề của hai tỷ nhà sạp Tây Thi ngon miệng đến mức nào. Vì từng nếm thử, Diệp Gia bèn bảo Ngũ Muội chiếc bánh đầu tiên ở sạp theo khẩu vị của . Diệp Gia dặn thêm hai quả trứng, chút cải trắng, giá đỗ, cùng gà giòn rút xương.
Diệp ngũ xoay chiếc xẻng gỗ trong tay, một chiếc bánh rán mỏng thành hình. Đặt chiếc xẻng gỗ xuống, nàng đập hai quả trứng lên mặt bánh, cầm xẻng gỗ tráng đều, phần dịch trứng cứ thế trải khắp mặt bánh. Lúc bánh sắp chín, nàng dùng tay trái cầm chiếc xẻng gỗ dùng để tráng bánh cho Diệp Gia đó, nhẹ nhàng đẩy từ bên , chiếc bánh lật một cách hảo.
Sau đó, nàng rưới nước sốt, thêm cải bẹ và gà que. Hành hoa rải đều lên , khéo léo cuộn , gói ghém trao cho Diệp Gia.
Buổi sáng hôm trời gió, mùi hương bắt đầu theo gió bay lượn khắp nơi. Hương vị của trứng gà và ngũ cốc hòa quyện , chính là mùi vị quyến rũ đến mức những dù từng nếm qua món cũng dừng chân nán . Họ chăm chú một lúc, mua một cái, nhưng ban nãy Diệp Gia giá cả, bọn họ hiểu nổi. Thế nên, họ chỉ chiếc bánh Diệp Gia đang ăn, hỏi: "Bà chủ, ăn cái giống cái cần bao nhiêu tiền?"
"Mười ba văn tiền! Chiếc bánh của thêm hai quả trứng, còn thịt gà." Diệp Gia hề e ngại khách e dè, thẳng thắn đáp lời: "Nếu cảm thấy đắt quá thì thể thêm một vài món, thêm thịt thêm trứng thì sẽ rẻ hơn nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-239.html.]
Nói là , nhưng cũng chẳng đến nỗi quá bần hàn. Hơn nữa, chiếc bánh thêm trứng thì chẳng thể ăn ? Một vị phú hộ nọ đưa mắt quầy bánh của tiệm Tây Thi, đoạn chỉ chiếc bánh Diệp Gia đang dùng mà lên tiếng: "Làm cho một cái y như của bà chủ."
"Được thôi! Có thêm bánh quế ? Tỷ tỷ chuộng đồ giòn rụm, nhưng nếu thêm bánh quế, hương vị ắt sẽ càng thêm tuyệt hảo!" Tiếng của Diệp ngũ trong trẻo.
Vị phú hộ chẳng hề kề kè từng văn tiền, vội vàng đáp: "Thêm! Thêm cho một phần!"
Có một đến nếm thử, thì những khác cũng rục rịch theo. Có trong túi đủ tiền thì chỉ cần bốn văn tiền cũng đủ một bữa no. Diệp Gia rưới thứ nước sốt lên mặt bánh nóng hôi hổi, thực khách ăn cảm thấy ngon đến nỗi tưởng chừng nuốt trọn cả lưỡi . Vốn tưởng rằng việc bán bánh rán, giò cháo quẩy sẽ chẳng còn dễ dàng như thuở ban sơ, nào ngờ Diệp Gia xem nhẹ thanh danh vang dội của sạp Tây Thi. Toàn bộ thị trấn đều chủ quán đồ ăn ngon, nàng sáng tạo thức ăn mới cũng nào sợ chẳng khách ghé mua. Diệp Gia Diệp ngũ việc nhanh nhẹn, nhưng nàng còn tính toán sổ sách tráng bánh, công việc quá đỗi bộn bề, bèn dứt khoát an tọa một bên mà thu tiền.
Sáng sớm e dè chỉ pha non nửa thùng bột, nào ngờ bán sạch sành sanh trong chốc lát. Diệp ngũ mệt đến mức mồ hôi đầy trán, Diệp Gia tiện tay lau vệt mồ hôi trán , Diệp ngũ vui vẻ cong cong khóe mắt: "Tỷ tỷ, theo tỷ thì liệu mai chúng nên pha thêm chút bột chăng?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi