Huống chi, Thẩm Hải đích thị là kẻ bò lên cao chẳng dựa chiến công, cũng chẳng mấy bản lĩnh chân thật. Bằng , kẹt ở cái trấn Đông Hương nhỏ bé suốt bao năm trời.
Trên thực tế, giữ chức giáo úy mười sáu năm, tích lũy kinh nghiệm và đoạt lấy ít chiến công. Giờ đây, lý lịch và công lao đều đủ, chỉ còn thiếu một cơ hội để thăng tiến.
Chu Cảnh Sâm , nếu quả nhiên là thiên tài điều binh khiển tướng, thì thu phục vẫn hơn là g.i.ế.c . Dù , chỉ cần thể nắm trong tay, sai khiến việc cho , tương lai ắt thể giúp xoay chuyển tình thế. Nếu kẻ thức thời, sẽ chẳng ngại tha cho một mạng. Đợi đến khi leo lên địa vị cao, truy xét tội trạng, đoạn tuyệt tiền đồ của cũng muộn.
Khi Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên áp giải đến lều chính, trong đó chẳng còn mấy . Trừ tín của Thẩm Hải , chỉ còn mỗi một .
Trước khi Trần Hiểu Tam kịp cất lời, Thẩm Hải quan sát Chu Cảnh Sâm kỹ lưỡng một lượt.
Không thể thừa nhận, kẻ chỉ dựa tướng mạo khí chất cũng nổi bật hơn . Có những kẻ chỉ cần yên bất động, cất lời toát lên vẻ rồng phượng. Chu Cảnh Sâm mang khí chất trầm tĩnh, vô cùng cao quý, khiến trong lòng Thẩm Hải lập tức nảy sinh sự so sánh.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trần Hiểu Tam lập tức vọt , ngừng dùng miệng lưỡi cay nghiệt buộc tội. Những khác cũng đồng thanh phụ họa, thi buông lời hăm dọa.
Thẩm Hải đợi đến khi bọn chúng khiến đối phương sợ hãi, mới vẻ ban ân mà mở miệng hỏi chịu quy phục trướng : "Ta chẳng hạng nghiêm khắc bảo thủ. Thiếu niên tài như ngươi, vô cùng trọng dụng. Nếu từ nay về ngươi thể một lòng trung thành vì mà việc, lấy công chuộc tội, thì thể xử phạt nhẹ nhàng. Tha cho ngươi một mạng, ý ngươi thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-235.html.]
Chu Cảnh Sâm khẽ nhướng mắt, tuy sớm liệu định tình cảnh nhưng dáng vẻ ban ơn phần vụng về của Thẩm Hải vẫn khiến y cảm thấy nực . Y vốn quen với những mưu kế thâm sâu, nên những thủ đoạn hăm dọa thô thiển như thực sự gây chướng mắt.
Chưa vội đáp lời , Chu Cảnh Sâm chuyển sang một chuyện khác: "Nghe mấy ngày tới, Bắc Doanh và Tây Doanh sẽ hợp nhất thành một doanh."
Lời dứt, chính sảnh tức thì lặng phắc.
Chu Cảnh Sâm khẽ nhếch khóe môi, lời nhanh chậm nhưng dường như nắm trọn tâm tư : "Hai doanh hợp thành một, ắt sẽ chọn một chủ, nhưng nơi đây đến hai vị giáo úy. Hai vị giáo úy đều trấn thủ biên cương hơn mười năm, công lao hiển hách. Nếu quả quyết chọn một trong hai để đảm nhận chức vụ chủ doanh, Bắc Doanh tiêu diệt thổ phỉ thành công, trừ bỏ họa hoạn ẩn tàng bấy lâu nơi biên cảnh, chẳng lẽ là đại công ? Chúng vì đại nhân mà loại trừ tai họa ngầm bấy lâu, vượt Tây Doanh một bậc, vốn dĩ luận công ban thưởng, tội chứ?"
Đồng tử Thẩm Hải co rút mấy cái, cuối cùng cũng thu nụ giả lả nơi khóe môi, ngẩng đầu thẳng Chu Cảnh Sâm.
"Đại nhân, trừng phạt công thần diệt trừ thổ phỉ nặng nề đến , nếu lan truyền ngoài, e rằng Tây Doanh sẽ bất mãn."
Đồng tử Thẩm Hải co rụt kịch liệt, khóe môi khẽ nhếch.
Cuối cùng, Thẩm Hải cũng dám động chạm đến hai , y tiếc tài, mà bởi lời lẽ của Chu Cảnh Sâm đ.á.n.h trúng tâm can y. Đầu năm, lời đồn đại trong quân doanh cho cấp thật sự ý định sáp nhập Bắc Doanh và Tây Doanh thành một doanh lớn. Hai doanh nhập thành một, nếu chọn một chủ doanh, thì còn tự nhiên sẽ thành phó doanh.