"Nếu cả ngày chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện kiếm tiền, há nghĩ chuyện ?" Diệp Gia khẽ : "Thế nhưng nương, hai chúng cũng chẳng tường tận tình huống ở hẻm Lê Viên, cần xem xét thử xem liệu thể kinh doanh . Nếu như thể, việc bàn bạc chuyện kinh doanh với khác là nhất. Dù chúng cũng nên quá dồn dập, như dễ gây sơ suất. Chỉ thể tìm khác thế."
Dư thị về phương diện ăn am hiểu nhiều như Diệp Gia, xong liền cảm thấy chí lý: "Quả thật hỏi rõ ràng. Nương hẹn với Trình di , qua mấy ngày nữa sẽ đến nhà chúng dùng bữa, đến lúc đó thể hỏi thăm một chút."
"Trình di?" Diệp Gia khẽ nhướng mày, "Quan hệ giữa hai tiến triển nhanh đến thế ư?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dư thị khẽ chớp chớp mắt, dường như cũng quên rằng con dâu chẳng hề chuyện . Cũng nên quá rõ ràng chuyện qua, bà chỉ thể chọn vài điều để kể: "Trình di của con là một hết mực chịu thương chịu khó. Là cùng quê với nương, thuở nhỏ hai chúng từng chút giao tình. Chỉ là gia cảnh nàng sa sút xảy biến cố từ sớm, nhiều năm bặt vô âm tín, thành thử mới trở nên dáng vẻ khó bề nhận . Hôm nay trò chuyện qua mới , nàng đưa đến vùng đất Tây Bắc xa xôi..."
Diệp Gia sớm đoán định điều , nàng cũng hề kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu hỏi: "Khi nào thì Trình di sẽ ghé thăm?"
"Chắc bốn, năm ngày nữa." Dư thị xong, chợt nhớ tới Chu Cảnh Sâm, quanh hai bên một lượt thấy bóng liền hỏi: "Doãn An ? Hôm nay còn chuyện xong, thằng bé mất ?"
"Đã ." Diệp Gia khẽ đáp: "Vừa về đến nhà vội vã rời ."
Dư thị thấy thì tức đến nỗi dậm chân: "Ngay cả Đại cô nương còn dáng vẻ , đúng là đầu óc cứng nhắc!"
Diệp Gia bà mắng xong thì khôn khéo đáp lời. Sau khi xong việc, ông Tôn lo liệu xong xuôi việc hẹ.
Tôn Tuấn, chính là đại tôn tử nhà họ Tôn, bây giờ vết thương của thằng bé thuyên giảm nhiều.
Hiện giờ thể dậy, chỉ là sắc mặt còn đôi chút tái nhợt. Lúc nó đang ngoan ngoãn bên giếng ôm tiểu mã, giúp gia gia dọn dẹp chút đồ đạc.
Nhìn thấy Diệp Gia bước , nó vội vàng gọi "tỷ tỷ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-198.html.]
"Gọi 'Đông gia'!"
Diệp Gia còn cất lời thì ông Tôn lập tức quát nó: "Gọi 'Đông gia'!"
Tôn Tuấn sợ hãi giật nảy , đôi mắt đen láy Diệp Gia lâu, rụt rè gọi "đông gia". Thật Diệp Gia cảm thấy chúng gọi thế nào cũng , nàng qua vuốt nhẹ mái đầu đứa trẻ, ông Tôn gọi : "Đông gia, Chu đồ nhờ lão mang đến cho ngươi." Nói xong thì chùi vội đôi tay còn ướt, lấy món đồ .
Diệp Gia hoài nghi đưa tay tiếp nhận, mở thì thấy bên trong là một tờ giấy một câu đơn giản mà dễ hiểu: "Sau khi xử lý xong đám thổ phỉ, hãy cho câu trả lời."
Mặc dù chỉ là một câu ngắn gọn, song giống như một hòn đá ném hồ sâu, gợn lên muôn vàn sóng lòng. Tim của Diệp Gia lỡ mất một nhịp, đập liên hồi.
Dư thị từ trong phòng bước , thấy sắc mặt Diệp Gia vẻ khác thường.
Gò má nàng ửng hồng, trong tay cầm thứ gì đó đang chăm chú xem xét. Bà tới còn rõ đó là cái gì thì thấy Diệp Gia vo tờ giấy nhét trong tay áo.
Trong lòng bà lấy lạ, liền hỏi: "Có chuyện gì ?" Con dâu như thể giật , một câu " gì cả", đó bưng rau hẹ nhà bếp.
"Gia Nương đang xem gì thế?" Dư thị hỏi ông Tôn vẫn còn đang xổm.
Ông Tôn ?
Ông chữ.
Song ông cũng sống đến năm tuổi , lúc còn trẻ cũng dốn ít sức lực để trải đời, tất nhiên là cũng tường tận đôi ba chuyện nam nữ. Lập tức cảm thấy đôi chút buồn , ý nhị : "Thiếu đông gia thư cho nàng."
Ông Tôn vốn dĩ từng hầu, bởi thực tình nên xưng hô với trong nhà .