Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-10-18 05:29:17
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần đầu tiên nếm trải lối mắng mỏ kỳ lạ đến thế, Chu Cảnh Sâm tất nhiên kinh ngạc vô cùng. Hắn ngẩn suốt nửa ngày thốt nên lời, chợt gương mặt đỏ bừng.

Da vốn trắng trẻo, thuộc dạng trắng nõn dù phơi nắng cũng chẳng hề sạm , bởi khi đỏ mặt càng lộ rõ.

Vốn dĩ Diệp Gia toan mắng , nào ngờ trông thấy đỏ mặt, nàng cũng bất giác đỏ theo. Hai kẻ trưởng thành mà mặt mày đỏ bừng, xe bò cứ thế chạy thẳng đến cổng Chu gia.

Bởi lẽ bọn họ ngoài việc, nên Nhuy Tả Nhi theo Diệp ngũ ở nhà.

Khi còn ở Diệp gia, nàng cũng thường chăm sóc chất nữ, chất tử, bởi thạo việc trông nom lũ trẻ.

Hôm nay, chỉ nàng cùng mấy đứa nhỏ nhà họ Tôn ở trông coi nhà cửa. Xe bò dừng, Diệp ngũ dắt Nhuy Tả Nhi ngoài đón, bé Điềm Điềm từ trong phòng thoắt cái chạy .

Ông Tôn đầu hai , vẫn còn đôi chút khó hiểu.

Ông ngước bầu trời hiếm hoi mây che kín, đoạn hai một một xuống xe, lẩm bẩm một câu: "Hôm nay ngày nắng gắt? Cớ phơi đến mức đỏ mặt thế ?"

Diệp Gia chẳng bận tâm mặt đỏ bừng , vội xổm xuống ôm lấy Điềm Điềm rời .

Chu Cảnh Sâm cạnh cửa, bóng chạy vụt phòng, đoạn liếc qua ông Tôn, thản nhiên : "Quả thật nóng. Ta xin cáo từ về doanh địa. Chốc lát nữa mẫu trở về, phiền Tôn thúc giúp một lời."

Nói đoạn, từ trong lòng lấy một vật gì đó đưa cho ông Tôn, dặn dò: "Vật là của Gia Nương." Rồi mới xoay rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-197.html.]

Đợi Dư thị trở về, tất nhiên chẳng thấy bóng Chu Cảnh Sâm , bởi về doanh .

E rằng Dư thị quá nhiều, đôi mắt sưng húp như hạch đào.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Trở về nhà, bà rửa mặt ôm lấy Nhuy Tả Nhi, đoạn ngẩn , đang suy tư điều gì.

Diệp Gia đoán chừng nương nàng là do xúc cảnh sinh tình. Thế nhưng Dư thị cũng mau chóng điều tiết cảm xúc, lẽ chỉ qua một giấc ngủ trưa, tinh thần phấn chấn như cũ.

Diệp ngũ một tẩy rửa sạch sẽ đầu heo , giờ đây chỉ còn việc hầm nhừ. Dư thị xử lý xong rau hẹ, liền hầm thịt đầu heo.

Diệp Gia tính toán sổ sách, quyết định xuất tiền may y phục mới cho cả nhà. Thời tiết nóng nực, thể mặc những bộ cũ dày cộm , nên may loại mỏng hơn.

Cả nhà đều tán đồng quyết định của Diệp Gia, ngay cả Tôn lão gia cũng nở nụ tươi rói. Ông sống đến cái tuổi , vẫn luôn y phục tả tơi lâu. Kim tiền trong nhà đều dùng để trả phí thang t.h.u.ố.c chữa bệnh, vì chữa trị cho cố nhân mà lão ông may sắm y phục mới suốt sáu năm nay. Tôn nhi cũng chịu cảnh kham khổ, mãi đến nay mới thôi. Tiểu tôn nhi bốn tuổi còn từng mặc một bộ y phục mới. Bọn họ đều nhặt nhạnh những món đồ còn dùng đến, chắp vá tạm bợ mà mặc, y phục chẳng khác nào kẻ ăn xin nơi đầu đường xó chợ.

"Ngày mai chúng sẽ đến tiệm vải, nhờ cắt vải." Diệp Gia híp mắt : "Đợi đó sẽ cho mỗi một đôi giày mới tinh." Sở dĩ Diệp Gia như là bởi thời tiết nóng bức, thể mặc đồ dày .

Và nữa, khi gặp Trình Lâm Phương hôm nay, trong đầu nàng chợt nảy sinh một chủ ý mới lạ.

Ai là dùng son phấn nhiều nhất? Đương nhiên là các kỹ nữ chốn thanh lâu. Hơn sáu mươi khối xà phòng thơm của Diệp Gia ở trấn Lý Bắc sớm khô cứng. Bởi vì bận rộn lụng, thành thử nàng cũng mấy chú ý đến những loại vật phẩm . Vừa nàng suy tư, nên đem xà bông thơm bán cho hẻm Lê Viên chăng? Nếu bán son phấn cho những hiệu thì là bán sỉ, còn nếu bán cho các cửa hàng khác thì cũng mối lợi riêng. Nếu bán cho các kỹ nữ thì cần thông qua trung gian, trực tiếp bán cho khách hàng, như cũng thể bán với giá cao hơn. Hơn nữa, các cửa hàng son phấn ở trấn Đông Hương bán giá khá cao, chí ít cũng sẽ quá rẻ.

Diệp Gia đem chuyện kể cho Dư thị . Dư thị xoa xoa tay, bật khúc khích. Sau khi một vòng quanh bếp, lập tức liên tục ngợi khen Diệp Gia là một thông minh. "Nàng thông minh lúc nào chứ? Rõ ràng là trong mắt nàng, chỉ kim tiền mà thôi."

 

Loading...