Trước Diệp Gia vẫn luôn thấy kỳ lạ, trấn Đông Hương tấp nập những thương đội lớn như , thì những sẽ nghỉ ngơi chốn nào? Giờ đây nàng hiểu. Nơi những bậc trượng phu đao kiếm nhuốm m.á.u dừng chân, chính là những chốn .
Chủ nhân Lê Viên hẻm là Trình Lâm Phương, một phu nhân ngoại tứ tuần. Loáng thoáng thể nhận vẻ diễm lệ khi nàng còn trẻ.
Nay tuổi cao, khóe mắt mang nét tinh ranh, qua vẻ sắc sảo dữ tợn. Thế nhưng khi cất lời, giọng trong trẻo, ngân nga. Mỗi khi , khóe mắt nàng cong thành vầng trăng khuyết, khí chất cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Diệp Gia cũng chẳng rõ Chu Cảnh Sâm quen nàng bằng cách nào, song nàng thể cảm nhận thái độ của nàng cung kính đối với Chu Cảnh Sâm.
Hai bên chọn một quán để bàn chuyện. Ban đầu Dư thị phần vui, nhưng chờ đến khi gặp Trình Lâm Phương, Chu Cảnh Sâm nhắc tới hai chữ "Trình gia", sắc mặt Dư thị bỗng chốc kinh hoảng. Đôi mắt nàng đỏ hoe khi Trình Lâm Phương.
Diệp Gia một bên quan sát, cũng thể đoán rằng, ắt hẳn Trình Lâm Phương mối liên hệ sâu xa nào đó với Cảnh Vương phủ hoặc với Dư thị.
Nơi chốn cổ đại như , phận nữ nhi rơi chốn phong trần, ngoài việc bán , ắt cũng là do chịu hình phạt. Những kẻ chìm nổi tới biên giới Tây Bắc để kỹ nữ, đa đều là tội nhân trọng tội lưu đày.
Nếu tội đáng c.h.ế.t, nam tử trong gia tộc sẽ bắt nô dịch đời đời, còn nữ tử sẽ kỹ nữ đời đời kiếp kiếp.
Trình Lâm Phương đ.á.n.h giá Diệp Gia hồi lâu, chẳng thêm gì, chỉ gật đầu đồng thuận rằng nếu Diệp Gia gặp khó khăn gì ở trấn, thể tìm đến nàng tại Lê Viên hẻm. Diệp Gia lời cảm tạ. Chu Cảnh Sâm liền đưa các nàng trở về.
Buổi chiều, còn về doanh trại thao luyện, thể nán mãi bên ngoài.
Dư thị Trình Lâm Phương, khẽ dặn Chu Cảnh Sâm đưa Diệp Gia về , nàng đôi lời riêng với Trình Lâm Phương. Nhìn dáng vẻ , ắt hẳn Dư thị và Trình Lâm Phương mối quan hệ sâu xa nào đó.
Ngẫm , tuổi tác đôi bên cũng xấp xỉ. Chu Cảnh Sâm gật đầu, đỡ Diệp Gia lên xe bò. Được dìu dắt xe, Diệp Gia liền quên bẵng sự ngại ngùng tối qua.
Trong lòng thầm toan tính sự tình, hai lập tức yên vị xe bò. Xe bò xóc nảy chầm chậm, lúc đầu Diệp Gia để ý, mãi mới nhận cánh tay vô tình kề sát Chu Cảnh Sâm.
Nghĩ xe bò vốn rộng rãi, nàng liền dịch sang một bên. Chẳng mấy chốc, khuỷu tay nàng chạm lồng n.g.ự.c Chu Cảnh Sâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-196.html.]
Diệp Gia đưa mắt liếc , Chu Cảnh Sâm vô vàn vô tội mà đáp ánh của nàng. Nàng thầm nghĩ nên xử trí , đoạn dịch sang thêm chút nữa.
Chưa bao lâu, cánh tay nàng vẫn như như mà chạm Chu Cảnh Sâm.
Nàng khẽ xoay ... Chu Cảnh Sâm cúi xuống. Bốn mắt giao , đôi mắt phượng thanh tịnh lặng lẽ nàng. Diệp Gia khẽ nhíu mày, cúi đầu cách giữa hai .
Nào ngờ, hai vô thức kề sát. Nàng giữ chặt cánh tay , chuẩn dịch sang một bên...
"Đông gia, xin cứ yên, đừng lay động."
Thật Diệp Gia cũng chẳng nhúc nhích quá mức, nhưng e rằng nếu sát rìa xe quá, sẽ khiến xe bò mất thăng bằng mà khó bề di chuyển.
Ông Tôn cảm nhận thấy xe định, bèn đầu liếc mắt , đoạn cất lời: "Nếu còn nhúc nhích, e rằng sẽ lật xe đấy!"
Diệp Gia:
Lúc nàng mới cẩn thận quan sát chiếc xe bò, chợt nhận Chu Cảnh Sâm chẳng tự bao giờ yên vị ngay giữa xe. Vài phen ánh mắt giao , khí chợt trở nên nóng bỏng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chẳng thể chọc tức một như Diệp Gia, bằng , một câu cũng đủ khiến tan tác.
Mặt nàng khẽ đỏ bừng, đưa đôi mắt trắng liếc Chu Cảnh Sâm, khẩy một tiếng đầy âm dương quái khí: "Tướng công đây là ý gì?"
Chu Cảnh Sâm: "?"
"Chiếc xe bò lẽ nào là bàn cờ tướng ? Chẳng lẽ trong lòng thấy chỗ nào cũng thể bày trận mà tùy tiện dịch chuyển mà năng chi?"
Chu Cảnh Sâm: '...'