"Chẳng chỉ véo nhẹ vài cái thôi ? Ngươi hổ điều chi?" Dư thị tuổi tác cao, đến bốn con, đương nhiên thể thoải mái mà thẳng.
Bà lườm nhi tử một cái, ánh mắt 'hận sắt thành thép', đoạn dạy dỗ rằng: "Người vợ mà con cưới hỏi đàng hoàng, véo hạ của con hai cái thì ? mà tiếng động đêm qua lớn đến là cớ sự gì? Chẳng lẽ con động tay động chân với nương tử của ư?"
Liếc mắt sắc mặt Chu Cảnh Sâm, nào hiểu con bằng , lập tức đoán trúng tim đen.
Bà lão chợt nổi giận, chống nạnh bắt đầu mắng nhiếc: "Con là do ai sinh hả? Là do ai sinh Chu Doãn An! Nếu con mà ở nơi thôn dã, chắc chắn sẽ thành kẻ lưu manh vô trọn đời! Nếu chẳng đây lo liệu, e rằng đến giờ ngươi vẫn còn cô độc một !"
Mắng xong, bà ngửa cổ cất tiếng gọi trong phòng: "Ngũ Nương , ngươi mau bếp cầm lấy bình rượu đến đây cho , hôm nay nhất định uống rượu, ăn thịt dê cho thỏa thuê!"
Diệp ngũ vốn tránh từ , nhưng khi hai nhắc đến chuyện của tỷ phu. Nàng còn là khuê nữ, đương nhiên thể những chuyện riêng tư khuê phòng của tỷ tỷ và tỷ phu.
Sau khi thấy điều gì đó đúng, nàng vội vội vàng vàng chạy trong phòng. Giờ tiếng gọi, liền đáp lời, nhanh chóng chạy phía lấy rượu. Dư thị tiến tới, mạnh mẽ nhéo cánh tay Chu Cảnh Sâm, đ.á.n.h hai cái.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Nếu mẫu của con, thì cũng sẽ chê con là khúc gỗ!" Chu Cảnh Sâm còn cách nào khác mà chỉ thể chịu trận, trong lòng khổ nghĩ: Ta còn là khúc gỗ ư?
Vật trong tay bóp nắn, chơi đùa mà vẫn coi là gỗ ?
Trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng Dư thị khẽ hừ một tiếng: "Chà chà, rượu quả là thứ !"
Chu Cảnh Sâm: "..."
Rượu là thứ , nhưng cũng nên uống giữa trưa. Bởi vì buổi chiều còn việc , tất nhiên Diệp Gia động tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-194.html.]
Dư thị tiếc nuối thôi, khuyên nhủ vài lời nhưng cũng chẳng thể lay động Diệp Gia: "Thôi , đợi mấy hôm nữa trong nhà chẳng còn việc bận rộn thì thể nâng chén nữa."
Chu Cảnh Sâm trở về chuyến chỉ kịp dùng bữa, thời gian nghỉ trưa chẳng dài, buổi chiều còn thao luyện binh mã.
"Doãn An, chuyện mã phỉ đến giờ ?" Bọn mã phỉ sát hại hơn ba trăm sinh mạng của hai thôn, đây tuyệt chuyện nhỏ nhặt.
Nhắc đến đây, lúc bấy giờ tại Yên Kinh, biên giới cũng liên tục báo về tin tức hàng nghìn hàng vạn thương vong.
Khi đó chẳng bách tính nơi biên cương lầm than đến nhường nào, Dư thị rõ thương vong nên cảm thấy sợ hãi.
Giờ đây tự trải nghiệm, mới thấu hiểu nỗi khổ của dân chúng.
Thuở , khi mã phỉ còn thi thoảng ghé thăm, bách tính khó bề sinh nhai. Giờ đây, Dư thị khỏi thốt lên chất vấn: “Bắc doanh và Tây doanh chẳng lẽ đều ngó lơ? Dẫu nữa, bọn họ cũng là binh lính trấn giữ biên cương. Hơn ba trăm sinh mạng , lẽ nào chẳng cần một lời giải thích ?”
Dư thị chỉ hỏi điều khiến cả nhà trăn trở nhất. Rốt cuộc thì các doanh trại đó thái độ , liệu từ nay về , cuộc sống của họ còn bình yên?”
Diệp Gia đặt chén đũa xuống, hỏi Chu Cảnh Sâm về tình hình Diệp gia. Chu Cảnh Sâm tiết lộ lời doanh trại, chỉ lãnh đạm đáp một câu: "Chưa quá niên , sẽ tìm cách diệt trừ bộ đám mã phỉ ."
Dư thị y , liền sững sờ. Ban đầu cứ ngỡ doanh trại xuất binh, nhưng khi ngẫm kỹ lời Chu Cảnh Sâm, sắc mặt bà liền trở nên lo âu. Bàn tay đang nắm đũa của bà chợt siết chặt, thốt lời, song vì cố kỵ những khác mặt, đành nuốt ngược trong.
“Doãn An …” Chu Cảnh Sâm giải thích thêm điều gì với bà , khẽ tránh ánh mắt lo lắng của Dư thị, sang với Diệp Gia: "Tình hình Diệp gia đến nỗi quá tệ. Bị loạn hai ngày, đó lập tức khôi phục hoạt động như thường. Diệp gia vốn là một trang lớn, nhân khẩu đông đúc. Vẫn bốn mươi ba tử nạn do vô tình gặp đám mã phỉ trốn thoát ở phía núi. Gia Nương, Ngũ cứ yên tâm, nhà nhạc phụ cả."