Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-10-18 05:29:13
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quay đầu về phòng, thấy y phục giặt giũ tinh tươm, chợt thấy hoảng hốt khi chẳng còn việc gì để .

Diệp Gia gì, Dư thị thì nhịn mà bật , với Diệp Gia vài câu: "Con quả thực khéo léo khuynh đảo nhân tâm."

Diệp Gia nghĩ . Nàng khuynh đảo lòng hồi nào cơ chứ? Nàng chỉ đang cố gắng ngăn chặn khả năng nhỏ nhất thể xảy , để tránh sinh lòng ngỗ nghịch.

"Gia Nương," Dư thị càng cảm thấy ánh mắt lúc đó thật tinh tường, nhờ quyết đoán mà cứu mạng sống.

Có Diệp Gia con dâu bên cạnh, cuộc sống của bà càng thêm an tâm. Giờ đây, Diệp Gia chính là trụ cột của bà: "Đêm qua con và Doãn An chuyện gì chăng?"

"Hả?" Diệp Gia chế biến xong chiếc đùi dê, nhất thời hiểu hàm ý trong lời của Dư thị: "Chẳng chuyện gì."

"Không chuyện gì?" Dư thị chớp chớp mắt, nghĩ đến sắc mặt nhi tử sáng nay, bà liền Diệp Gia với vẻ mặt đầy ẩn ý. Vừa hồi tưởng dáng vẻ ngày hôm qua của nhi tử, bà chân thành hỏi một câu: "Hôm qua con cầm gậy đ.á.n.h ? Y phục của còn rách tả tơi."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dung nhan Diệp Gia cứng đờ, ngước mắt về phía Dư thị. Dư thị vẻ phát hiện, hỏi nàng: "Hôm qua thằng bé thương ở ? Có trầm trọng ?"

"À..." Diệp Gia nhất thời nên hồi đáp câu hỏi . Có trầm trọng , nàng cũng dám chắc.

Hôm qua nàng uống say, mơ hồ nhớ những gì, nhưng luôn cố tình chối bỏ ký ức .

Lúc Dư thị nhắc đến, nàng mới mơ hồ nhớ cảnh chạm thứ gì đó mềm mại, nhéo mấy cái, đó là vẻ kinh ngạc và đỏ mặt của Chu Cảnh Sâm. Nhìn sắc mặt của Diệp Gia, lòng Dư thị thót .

Đè thấp tiếng : "... Thiếu mất?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-193.html.]

"À, chuyện ..." Không rõ nhưng Diệp Gia thấu hiểu, gương mặt nàng hề ửng đỏ mà càng thêm nghiêm nghị.

"Thật sự thiếu mất?" Tim Dư thị đập thình thịch, nhớ lúc bà đến chỗ cạm bẫy xem xét khi Chu Cảnh Sâm rời .

Trên bẫy còn vương chút huyết, tuy chẳng nhiều nhặn gì, nhưng y phục nhi tử rách nát tả tơi, dính vết máu: "Trời đất! Vậy thì mau mời đại phu! Thằng bé Doãn An nhịn , xảy chuyện lớn thế mà chẳng hé răng nửa lời, thảo nào vội vã rời như ..."

"..." Diệp Gia nghẹn lời, quả thực khó xử vô cùng. Nàng ý tứ , nàng chỉ chút do dự, nên như thế nào.

"Không !" Dù thì Cảnh Vương phủ cũng chỉ còn một nam đinh duy nhất như , Doãn An và Gia Nương còn viên phòng, thể xảy chuyện động trời như ! Sáng nay Dư thị vốn chẳng nghĩ ngợi nghiêm trọng. giờ dáng vẻ của Diệp Gia cho thất kinh, bà cảm thấy sợ hãi tột độ: "Ta sẽ đích đến doanh trại một chuyến."

Diệp Gia thấy bà vội vàng lên rời thì nhanh chóng giữ bà : "Không đứt , đứt ! Chỉ là lúc con say rượu, lỡ tay nắn bóp hạ thể vài bận mà thôi!"

"Nắn bóp hạ thể vài bận? Cái gì cơ?" Dư thị kinh ngạc hỏi ...

Diệp Gia: "..."

Nàng cúi đầu xuống, vành tai nóng bừng cả lên, cảm giác nóng đến phát hoảng. Diệp ngũ một bên sớm chuồn mất dạng, Diệp Gia ôm lấy đùi dê bỏ giỏ trúc dậy, định gót rời : "Nương, thời gian còn sớm nữa. Ta cơm, chúng cũng nên dùng bữa trưa. Nương cứ ở đây việc, chuẩn bữa trưa..."

Nói đoạn, nàng toan bỏ chạy, Chu Cảnh Sâm trở về từ lúc nào. Chàng mặt đổi sắc sừng sững ở đó, cứng nhắc như một pho tượng gỗ.

Dư thị thấy Diệp Gia chạy thì xoay đầu , ánh mắt dõi theo Chu Cảnh Sâm, thấy tuy chút biểu cảm song vành tai đỏ bừng. Bà cúi đầu liếc xuống hạ của , đó như bừng tỉnh điều gì: "Véo chỗ đó của con... À!"

Chu Cảnh Sâm đặt tay lên môi khẽ ho một tiếng, dứt khoát cắt ngang nụ đầy ẩn ý của Dư thị: "Mẫu !"

 

Loading...