Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-10-18 05:29:12
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở gần doanh trại như cũng chỗ lợi, bởi doanh trại cận kề, đương nhiên Chu Cảnh Sâm thuận tiện về nhà hơn khác gấp bội.

Diệp Gia mang rương bạc phòng , đoạn bộ y phục thêu họa tiết lửa.

Đứng tần ngần thúng đồ một hồi lâu, nàng mang chiếc đùi dê lớn đến bên giếng nước. Chẳng đầu , nàng cất tiếng gọi Diệp Ngũ Muội mang giỏ rau .

Ngũ Muội , liền vội vã chạy đến, thoăn thoắt việc.

Nay Ngũ Muội hỗ trợ, đương nhiên Dư thị cũng chẳng cần bếp trợ thủ.

Ông Tôn mang nồi và bếp nhà chứa củi.

Dư thị lấy một giỏ rau hẹ lớn rửa sạch, Diệp Gia trong khi rửa đùi dê thì với : "Nương, từ nay về , con quyết định phát tiền công cho Ngũ Muội và Tôn thúc."

Diệp Gia dứt lời, Diệp Ngũ Muội gần đó bất ngờ đến nỗi trợn tròn đôi mắt. Ông Tôn vốn thu xếp đồ đạc xong xuôi, cũng khỏi kinh ngạc. Nàng đưa mắt một lượt, xác nhận rằng chẳng đùa.

Diệp Gia rõ , thời cổ đại, dù nuôi hầu cũng sẽ phát tiền công hàng tháng. Diệp Ngũ Muội và Ông Tôn vốn tính là tớ trong Chu gia.

Song, họ cũng coi như đang việc tại Chu gia.

Theo lẽ thường tình, việc phát tiền công là tất yếu: " mà giờ đây, Ngũ Muội và Tôn thúc cũng rõ tình hình gia sản Chu gia, vốn liếng còn quá ít ỏi. Chi phí ăn uống của nhà chúng cũng tốn kém nhỏ, nên tiền công hàng tháng nhiều nhặn gì, chỉ là chút ít mà thôi."

"Đông gia, cả nhà đều ăn uống tại đây, căn bản chẳng cần dùng đến tiền ." Ông Tôn chút bối rối, lão vốn chẳng ký khế ước bán , nay dẫn theo hai tôn tử đến ở Chu gia, dám nhận thêm tiền công mỗi tháng?

"Mỗi ngày lão cũng chẳng bao nhiêu việc..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-192.html.]

"Thúc đừng ." Giờ đây còn thể , là bởi sự việc vẫn còn mới mẻ. Chờ đến một thời gian dài nữa, phần ân tình tất sẽ dần phai nhạt, việc ắt những suy nghĩ khác.

Kẻ phàm trần nào chẳng , ân tình dù sâu đậm đến mấy cũng thời gian bào mòn. Diệp Gia việc , lẽ đương nhiên những lời lòng: "Ta sẽ giao phần tiền cho , nếu dùng đến thể để dành."

Dư thị cũng giúp một câu: "Từ nay về , nhỡ gặp chuyện gì cần dùng gấp, chút tiền cũng thể mang cứu nguy."

Đương nhiên, tiền khác với tiền tiêu vặt hàng tháng. Mỗi ngày Ông Tôn đều theo đ.á.n.h xe, mấy việc trồng trọt. Diệp Gia cấp cho lão tám đồng bạc mỗi tháng. Dù Diệp Ngũ Muội việc nặng nhọc, song theo Diệp Gia buôn bán, đây cũng tính là công việc đòi hỏi chút khéo léo.

Huống hồ ruột thịt của , Ngũ Muội cũng đến tuổi xuất giá, đương nhiên chu cấp cho nàng nhiều hơn, mỗi tháng một lượng bạc trắng.

Diệp Gia rõ ràng như , trong lòng hai cũng cảm thấy an tâm.

Đương nhiên, tiền công hàng tháng sẽ bàn bạc riêng tư.

Cũng như phép tắc ở chốn ăn buôn bán, chẳng tiện công khai bổng lộc, mà riêng tư giao hẹn với từng một. Người đời vẫn thường , từng trải qua tai ương thì sợ.

Dù Diệp Ngũ Muội là tỷ ruột thịt của Diệp Gia, cũng khó tránh khỏi việc nàng sẽ bất mãn theo thời gian.

Vốn dĩ, khi nhận tiền thì Diệp Ngũ Muội và Ông Tôn hề bất mãn. khi Diệp Gia tuyên bố sẽ bắt đầu trả tiền công hàng tháng, điều đó càng kích thích cả hai việc thêm phần nhiệt tình.

Lão Tôn vội vã lấy xe bò lên trấn, kéo đầu heo về. Giờ đây, lão chẳng còn những việc tỉ mỉ, đành gánh vác việc nặng nhọc .

Diệp Gia dặn dò chủ cửa hàng bán thịt giữ đầu heo cho nàng mỗi ngày, lão Tôn cứ đến đó là thể mang về.

Diệp ngũ cũng phấn chấn thôi, hăm hở tẩy rửa nguyên liệu, thái cắt thực phẩm.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

 

Loading...