Lá lách heo tất nhiên càng tươi càng , bởi công hiệu của xà bông thơm ít nhiều phụ thuộc chất dịch bên trong lá lách. Đã muộn thế , về cũng khó bề thực hiện. Để lỡ một ngày, e rằng đến mai công hiệu chẳng còn như ý.
Trong trấn giờ chỉ còn duy nhất một quán bán thịt, đồ tể mỗi ngày chỉ mổ hai đến ba con heo, Diệp Gia năm cái lá lách heo quả thực chút khó khăn. Đồ tể Diệp Gia mua mấy phần nội tạng heo về dùng, thực tình chẳng mảy may lấy lạ.
"Ngày mai mổ ba con heo, thể cho ngươi ba cái lá lách." Diệp Gia giúp kiếm ít tiền, hai vốn thiết, nay nàng cần, đành cố gắng nghĩ cách trợ giúp một phen: "Nếu , ngày mai chạng vạng tối ngươi cứ đến tìm , sẽ qua chỗ ông chủ Lý kiếm giúp ngươi hai cái nữa."
Nghe , Diệp Gia tất nhiên đồng ý.
Khi mang đồ về đến nhà, đúng lúc ở đầu thôn gặp ông Tôn đang chở hai cháu trai. Cả nhà từ xa trông thấy Diệp Gia liền vội vã dừng xe. Thấy nàng cầm đồ tay, ông Tôn liền nhanh chóng giúp nàng đặt lên xe, đoạn mà rằng: "Lão phu quả là mặt dày mà."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hai đứa cháu trai của ông Tôn cũng vô cùng ngoan ngoãn, ông Tôn bảo chúng chào ai là chúng liền chào .
Diệp Gia đáp lời, mở một bọc quả điểm tâm, cho mỗi đứa một cái. Hai tiểu nhi vốn dám nhận, mắt trông ông Tôn thấy gật đầu mới chịu cầm. Cháu trai lớn của Tôn gia quen từ , liền khách sáo cảm tạ Diệp Gia. Nàng khẽ xoa đầu đứa lớn, tiểu hài tử quả nhiên vẫn đáng yêu, khuôn mặt hồng hồng cúi gằm xuống.
Đến cổng nhà, Diệp Gia để Dư thị xách đồ về, còn nàng cho hai đứa trẻ xuống xe. Đoạn, nhờ ông Tôn đ.á.n.h xe đưa đến Quách Gia Kiều một chuyến.
Ông Tôn cũng hỏi han nhiều, bởi Diệp Gia khi bao xe từng dặn, nếu Chu gia việc, lão nhất định đưa. Đến Quách Gia Kiều tính là quá xa, xe bò cũng nhanh, chỉ mất chừng hai nén nhang là tới. Diệp Gia đến Quách Gia Kiều tùy tiện kéo một phụ nhân trong thôn hỏi về Quách Hoài. Vốn dĩ nàng cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt, dò hỏi một mà thôi. Ai ngờ nàng nhắc đến Quách Hoài, sắc mặt vị phụ nhân nàng kéo liền lập tức trở nên cổ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-140.html.]
Vị phụ nhân chằm chằm Diệp Gia hồi lâu, ánh mắt tựa hồ như coi nàng là kẻ dâm đãng. Song, bà vẫn chỉ đường cho Diệp Gia.
Đợi đến khi xe bò lăn bánh đến nhà Quách Hoài, Diệp Gia mới mơ hồ hiểu ánh mắt của vị phụ nhân nàng rốt cuộc mang ý gì. Nhà Quách Hoài rách nát tựa như một ngôi nhà hoang phế sắp đổ sập bất cứ lúc nào. Trong sân chất đầy những khúc gỗ mục ruỗng. Nhiều loại nấm màu sắc rực rỡ mọc lên từ những khe hở cọc gỗ. Khắp sân cỏ dại um tùm, toát một mùi hương quái dị.
Quách Hoài đang ở ngay trong sân, xổm bên cạnh một cái vạc đá, đùa nghịch một gốc cây trông hết sức cổ quái. Tay cầm bầu nước, đang tưới lên cây. Nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kỳ dị của Diệp Gia.
Hắn vuốt vuốt chòm râu ria thưa thớt, mỉm : "Đệ cớ ghé chốn ?"
Diệp Gia thu hồi ánh mắt đang quan sát xung quanh, chỉ thuật lời nhắn của Chu Cảnh Sâm cho Quách Hoài .
Quách Hoài xong sắc mặt khẽ đổi, đó khôi phục nụ gương mặt. Hắn gật gật đầu, mời Diệp Gia nhà dùng .
Diệp Gia ngôi nhà đang lay động trong mưa gió, nuốt lời từ chối đến cửa miệng xuống. Tuy rằng rõ nội tình của Quách Hoài , nhưng thể liên quan đến Chu Cảnh Sâm, là kẻ lưu danh sử sách, hẳn là một nhân tài kiệt xuất nhưng tính tình phần kỳ quái.
Nước tất nhiên cũng chẳng loại ngon gì, chỉ là hai củ pha trong nước lã, thậm chí chẳng chút mùi vị nào.
Diệp Gia uống nửa bát , truyền lời xong, nàng liền toan cáo từ. Vừa đến cửa, khóe mắt nàng chợt liếc thấy một tấm cờ hiệu mà y tùy ý đặt bên cạnh.