Vì chậm trễ một phen, bụng cả hai đều sớm cồn cào. Ông Tôn vốn dĩ thường xuyên chạy xe đường trường, thành thử quen mang theo lương khô bên . Trưa nay, trong lúc chờ đợi Diệp Gia ngoài bìa rừng, lão dùng hai chiếc bánh bột ngô khô lót . Diệp Gia thầm nghĩ đoạn đường đều nhờ lão đưa đón, bèn ngỏ lời mời Ông Tôn ở dùng bữa tại nhà. Ông Tôn vốn nhận bữa cơm vô cớ, thành chút ngượng nghịu.
"Thế , Tôn thúc, thúc hãy về đón hai đứa cháu trai trong nhà cùng đến dùng bữa." Diệp Gia thầm suy tính trong lòng, sắc mặt lúc vô cùng nghiêm túc: " lúc cũng đôi ba việc nhờ cậy Tôn thúc."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ông Tôn sắc mặt Diệp Gia, đoán chừng nàng ắt việc cần nhờ vả , lão trầm ngâm giây lát gật đầu ưng thuận.
Chiếc xe bò khuất dạng, Dư thị cầm mớ vải vụn từ trong nhà bước .
Nhụy Tả Nhi vẫn còn say giấc trong phòng, sân viện quá đỗi nắng gắt, Dư thị bèn cố ý dời chỗ của Điểm Điểm chính sảnh. Lúc , Điểm Điểm đang ngẩng đầu trong nhà, thoáng Diệp Gia một cái chậm rãi sấp xuống ăn. Dư thị chợt nhận thấy Diệp Gia nắm chặt vạt y phục, búi tóc cũng chút xộc xệch, trong lòng khỏi dâng lên niềm hân hoan. Nàng hạ mắt, ngẩng lên quan sát dung nhan Diệp Gia, đôi gò má nàng ửng hồng, sáng bóng rạng rỡ.
Nén niềm hân hoan trong , nàng vội vàng bước tới: "Gia nương, gặp Doãn An chăng?”
"Gặp , cũng tệ lắm." Diệp Gia khẽ gật đầu, đoạn lấy mười sáu lượng bạc từ trong vạt áo, tiền nàng thu dọc đường.
Dư thị vốn còn hỏi thêm vài câu, rõ nàng và Chu Cảnh Sâm trò chuyện kỹ càng . thấy mười sáu lượng bạc , nàng quên bẵng chuyện sang một bên, ngạc nhiên thốt lên: "Đây là... việc buôn bán xà bông thơm thành ư?”
"Phải, đây là đợt thanh toán đầu tiên của Thao Thần Hiên ở trấn Đông Hương. Tương lai liệu thể tiếp tục cung cấp hàng , còn xem xét tình hình tiêu thụ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-138.html.]
Đôi mắt Diệp Gia long lanh rạng rỡ, ngập tràn hy vọng: "Nương, việc buôn bán xà bông thơm chúng thể lâu dài. Đợt hàng đầu tiên bán , đợt thứ hai lẽ chỉ là mười miếng. Ta hỏi trong cửa hàng, lượng tiêu thụ xà bông thơm mỗi tháng của Thao Thần Hiên trăm miếng. Ta chẳng mong chiếm trọn lượng , nhưng tương lai ít nhất cũng đoạt lấy một nửa. Cần nhanh chóng chế tạo đợt hàng mới."
Dư thị tất nhiên tường tận rằng, món lợi từ xà bông thơm quả là khổng lồ. Trừ nguyên liệu, thể sinh lợi gấp mười . Lợi nhuận còn hơn cả việc bọn họ bày quầy bán thịt đầu heo mà kiệt sức vô cùng: "Chủ quán sẽ phúc đáp chắc chắn khi nào chăng?"
"Ta để địa chỉ cho ." Trước đó Diệp Gia cố nén sự hưng phấn bấy lâu, giờ đây mới thể bộc lộ ngoài: "Tạm thời cứ chờ xem."
Thế nhưng, nếu quyết tâm , thì nắm chặt thời cơ.
Xà bông thơm chẳng như đồ ăn sáng nay chiều mai bán, xà bông thơm chế xong còn chờ phơi khô nắng. Với thời tiết như bây giờ, ít nhất đợi mười ngày. Thêm vài ngày cho chắc chắn hơn. Diệp Gia suy nghĩ, nếu một lá lách heo chỉ chế mười bốn, mười lăm miếng xà bông, đoạt lấy phân nửa sản lượng, ít nhất cần đến bốn lá lách heo mới đủ. Thứ nữa, nguyên liệu cũng cần tích trữ, tốn công chọn mua, xay bột đậu cũng hao phí thì giờ. Bắt đầu xà bông thơm đến khi nặn thành hình ít nhất cũng cần một hai ngày. Có kế hoạch, nếu , ít nhất ngưng việc kinh doanh ba bốn ngày.
Việc buôn bán sạp hàng thể ngừng, Chu gia chỉ mỗi việc buôn bán , nhiều việc cùng lúc.
Thịt đầu heo cần xử lý, kho cũng pha chế nước kho. Rau hẹ cũng cần xử lý, buổi chiều còn bánh mang bán sáng sớm ngày hôm . Mặc dù mỗi công việc chẳng tính là quá nhọc nhằn, nhưng khi công việc chồng chất, gánh nặng sẽ trở nên khôn xiết.
Diệp Gia và Dư thị đều chẳng thể cường tráng, ngay cả thể tráng kiện cũng khó lòng gánh vác nổi. Lao động cường độ cao như lâu dài, hai nàng nhất định sẽ kiệt sức mà sinh bệnh. nếu như ngừng , sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh đồ ăn.