Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:14:01
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời càng ngày càng nóng, Diệp Gia cảm thấy trán cũng sắp đổ mồ hôi. Lão Tôn đưa chiếc mũ rộng vành của cho Diệp Gia, dặn nàng đừng để gương mặt xinh nắng phơi đến tróc da.

Diệp Gia ung dung lắc lư đến doanh địa, cổng hai binh lính gác.

Nàng tự tiến lên hỏi, lão Tôn bảo nàng đến gốc cây bên cạnh, còn thì nàng hỏi han. Tên binh lính nhận một bọc thịt chiên giòn nhỏ, lập tức chạy dò hỏi. Không bao lâu chạy về, một hồi , lão Tôn lau mồ hôi với Diệp Gia: "Tiểu tử nhà họ Chu hình như ở trong doanh địa, sáng sớm nhận nhiệm vụ ngoài. Giờ chắc là đang ở trong cánh rừng phía đông."

Diệp Gia chớp chớp mắt, chuyến tới, chẳng lẽ gặp ? Suy nghĩ một lát, nàng hỏi: "Bên đó xa ?”

"Không xa lắm." Khi còn trẻ lão Tôn cũng từng lính, quen thuộc vùng đất : "Đi qua đó chắc một khắc đồng hồ."

"Vậy , phiền lão Tôn đưa qua đó."

Lão Tôn mỉm , đoán chắc chắn nàng . Lập tức quất roi trâu, đ.á.n.h xe bò đến bên .

Đến bên đó, bên ngoài khu rừng yên tĩnh. Lão Tôn buộc xe bò ở ngoài rừng, Diệp Gia ôm một bọc thịt chiên giòn lớn trong rừng tìm . Khu rừng bởi vì thuộc về doanh địa, thường xuyên , cũng mãnh thú kẻ gì. Lão Tôn hai tiểu phu thê nhà mới thành , xa cách mấy ngày như thế chắc là nhung nhớ, nên chung với Diệp Gia để tránh phiền, chỉ thẳng rằng sẽ đợi nàng ở bên ngoài.

Diệp Gia để ý tới suy nghĩ của lão , chỉ gật gật đầu, vén mép váy lên trong rừng.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nhắc tới cũng thật là đúng lúc, cánh rừng rõ ràng lớn, Diệp Gia cũng mù đường, mà nàng vòng quanh bên trong vài vòng, đến nỗi phân biệt phương hướng. Ngẩng đầu trời một chút, cây cối che kín mặt trời, nàng vẫn nóng đến mức đổ đầy mồ hôi. Diệp Gia chợt phát hiện giữa các cây buộc những dải vải đỏ. Chỉ cần cứ theo vải đỏ mà bên trong là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-134.html.]

Người khi vận rủi ập đến, dẫu uống nước cũng mắc kẽ răng. Diệp Gia vốn lạc đường, bước nơi cỏ dại um tùm, tầm mắt che khuất. Nàng giẫm hụt chân, cứ thế lăn tròn xuống dốc. Vận rủi càng thêm chồng chất, khi nàng lăn xuống, vướng vật gì, trực tiếp che kín mặt nàng.

Phải đến khi khó nhọc lắm mới dừng , Diệp Gia gỡ vật che mặt xuống, đó là một chiếc quần đùi ướt sũng. Diệp Gia nhất thời nổi giận, hiểu vì trong rừng sâu vật như . Nàng sầm mặt, hung hăng giẫm mạnh mấy cái, một cước đá bay chiếc quần đùi xuống khe suối.

Khi nàng thở dốc, dần lấy bình tĩnh, chợt nhận một đôi mắt sâu thẳm đang hướng về phía .

Diệp Gia đầu, đôi mắt đối diện với tầm . Chu Cảnh Sâm đó, mái tóc dài rối bời ướt đẫm, xõa tung đến tận vòng ba, nước nhỏ giọt ngừng. Nước ướt dán chặt n.g.ự.c trần và phần lưng, che chắn phía . Vừa vặn che khuất nửa phần hạ , khiến thứ như ẩn như hiện. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, sắc xanh biếc của rừng cây nổi bật làn da , khiến nó càng thêm trắng sáng như ngọc. Cơ thể Chu Cảnh Sâm ướt sũng, làn da trắng nõn dường như phát sáng.

“Gia nương…” Hắn cất giọng yếu ớt, pha chút hờn dỗi quái dị: “Chiếc quần đùi của đắc tội gì với nàng ? Cứ nhất định đạp xa đến ư?”

Diệp Gia:

Đôi mắt nàng vô thức thoáng xuống , vội vã ngước lên trời, gương mặt Diệp Gia lập tức đỏ bừng như lửa đốt.

Chu Cảnh Sâm ngược chẳng vẻ gì khác thường, chỉ vành tai đỏ ửng ẩn mái tóc dài. Hắn một tay che miệng ho khan một tiếng, lặng lẽ bước đến gốc cây gần đó bẻ một cành khô, giả vờ tìm kiếm chiếc quần đùi.

“Đứng yên đó, đừng nhúc nhích!” Lúc mái tóc đang tĩnh, thể che kín đáo, nhưng khi chuyển động thì chắc kín đáo như !

Trời đất! Diệp Gia gầm lên một tiếng về phía như bão nổi, lập tức chặn ý định của vị họ Chu khi đang định loanh quanh.

 

Loading...