Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:13:53
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trấn Lý Bắc chỉ duy nhất một hàng bán thịt chín, còn phía Tây nhai thì chuyên bán thịt bò, thịt dê. Thịt dê, thịt bò đắt hơn thịt heo nhiều, thịt bò kho tương bán một lạng hai bạc một cân. Nàng Diệp Gia đang thầm tính toán liệu giá món thịt của thể định cao hơn chút nữa chăng.

"Nương , xem thịt của chúng nếu bán ba mươi văn một cân liệu đắt quá ?"

Lời quả thực khó Dư thị. Trên trấn nào mấy ai thường xuyên ăn thịt. Trong thôn, đa phần quanh năm suốt tháng chỉ đến ngày Tết mới nếm mùi mặn. Cũng chỉ nhờ Chu gia nàng dâu khéo léo đảm đang , mà họ mới thường xuyên hưởng thụ mỹ vị.

"Khó mà ." Dư thị thật chút lo lắng bán hết: "Hay là cứ bán thử một chút xem ."

Cũng chỉ thể . Vạn sự khởi đầu nan, cứ liệu sức mà dò đá qua sông .

Sực nhớ , kinh doanh thịt chín khác hẳn bán bánh. Dù ăn thịt cũng thể tiện tay gói ghém mà mang như bánh . Thịt cắt theo cân, cân đo, còn tẩm ướp chút tương. Sáng mai chế nước dùng chắc chắn kịp. Bởi , Diệp Gia chuẩn xong từ đêm nay, còn một nồi thật sâu. Nắp nồi đậy thật kín, e rằng mai mốt sẽ xóc đổ. Dư thị và Nhuy Tả Nhi hỗ trợ bóc tỏi, hai im lặng một tiếng động bóc nhiều tỏi, để Diệp Gia thái nhỏ thành từng lát, sắp xếp ngăn nắp bát. Rau thơm cùng cần tây cũng rửa sạch, thái gọn gàng.

Diệp Gia thận trọng xem xét thứ, thấy vẫn còn thiếu sót, cần thêm một chiếc thớt gỗ lớn và một chiếc tiểu cân.

"Nương, còn cần một cái kệ gỗ nhỏ." Diệp Gia trầm ngâm, nghĩ bụng khi thái thịt một giá đỡ để kê cao lên: "Chính là tựa như loại kệ dùng để bày bánh ngọt kê thớt chặt thịt . Nếu , sáng mai sẽ khó bề xoay sở, chẳng dễ chút nào."

Dư thị nàng , cũng hiểu vấn đề, cau mày trầm ngâm: "Mấy thứ đó trong nhà . Tìm thợ mộc e rằng kịp mất ."

" , giờ trễ thế ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-127.html.]

Diệp Gia nghĩ là sáng mai tạm dùng chiếc bàn vuông trong nhà bếp . mà tiểu cân thì nhất định , chính là loại cân đòn nhỏ. Dư thị ghế gì, chốc lát chợt vỗ đùi, đoạn phòng dọn chút điểm tâm cho Nhuy Tả Nhi mới ngoài.

Chu gia tiểu cân, nhưng bà Vương hàng xóm .

Dư thị đầu mượn đồ, chút ngượng ngùng. Thấy bà vẻ ngượng ngùng, bà Vương liền chủ động cất lời hỏi han bà . Đã ăn của Chu gia nhiều món ngon như , ngươi đãi ân cần, tự khắc báo đáp thâm tình. Tình làng nghĩa xóm vốn dĩ là như thế, cho nhận. Bà Vương việc Chu gia kinh doanh thịt thủ lợn, Dư thị kệ kê bày hàng, bà còn lấy chiếc kệ thấp vốn dùng để bày đồ trong nhà cho mượn. "Thục nương, xem cái kệ cũ kỹ liệu dùng chăng?"

Thục nương là khuê danh của Dư thị, nhà đẻ Dư thị họ Dư, khuê danh là Minh Thục. Bà Vương tên của bà là Minh Thục, nên gọi bà là Thục nương.

Dư thị thấy tựa tựa như , liền về gọi Diệp Gia đến xem.

Diệp Gia xem xét, thử qua một chút, thấy chiều cao cũng vặn. Kê thớt gỗ lên kệ, thấy thể thái thịt . Thấy thể dùng chiếc kệ đó, bà Vương cũng vui vẻ: "Cứ dùng , chiếc kệ để trong nhà cũng chẳng tác dụng gì mấy."

Diệp Gia há thể công mượn đồ của khác? Người nông phu, dù là vật bé nhỏ cũng đều là của quý. Huống hồ đây là một chiếc kệ gỗ lớn như . Diệp Gia vội vàng chỉ mượn dùng hai ngày, đợi thợ mộc trong nhà xong chiếc kệ đúng cỡ, sẽ lập tức trả vật .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bà Vương hề vội vã, tối hôm nay ăn một bát thịt thủ lợn ngon, ngon đến nỗi giờ đây vẫn còn vương vấn dư vị đầu lưỡi.

Diệp Gia và Dư thị khiêng chiếc kệ về, mượn bà Vương chiếc tiểu cân.

 

Loading...