Diệp Gia còn thêm, nhưng tên tiểu nhị tỏ vẻ bất kiên nhẫn, xoay bước trong tiệm, chẳng thèm bận tâm đến nàng nữa.
Diệp Gia khẽ nhíu đôi mày thanh tú, chợt ý thức ăn vận phần sơ sài, kém trang trọng. Người đời thường , "y phục định nhân phẩm", quả là do nàng sơ suất.
Nàng đang trầm ngâm suy tính đối sách, liệu nên trở về một bộ y phục khác, buổi chiều ghé qua một chuyến chăng. Phía bỗng vang lên một tiếng gọi đầy kinh ngạc, giọng trầm thấp, thô ráp nhưng vô cùng quen thuộc. Dù đầu, Diệp Gia cũng là ai: "Gia nhị, nàng lên trấn ?"
Diệp Gia ôm gói đồ đầu , Trình Phong đang giữa đường, cùng với vài thiếu niên trạc tuổi, đôi mắt sáng rực thẳng nàng.
Chẳng rõ đến từ , cả đẫm mồ hôi.
Tiệm son phấn chẳng lớn là bao, bên trong chỉ một cái liếc mắt thể thu trọn tầm mắt.
Tên tiểu nhị tháo tấm biển đóng cửa xuống, đó bưng một chiếc ghế gỗ nghỉ ngơi. Diệp Gia thấy buổi sáng thế chẳng thể đàm phán gì, đành tạm gác : "Làm phiền tiểu ca, khi nào rảnh rỗi, xin chuyển lời đến chưởng quầy rằng ở chỗ nguồn xà phòng thơm. Xin hỏi chưởng quầy liệu bày bán chăng? Nếu , mong ngài nán đôi chút, buổi chiều sẽ ghé."
Dứt lời, nàng liền bước xuống bậc thềm. Tên tiểu nhị đang dựa tường gà gật, lời về nguồn cung xà phòng thơm, trong lòng chợt khẽ giật . Hắn do dự mãi nên hỏi rõ ràng thêm , thì Diệp Gia ôm gói đồ rời bước.
Trình Phong vẫn còn phía , chỉ . Đám thiếu niên cùng lúc nãy tản từ bao giờ, chỉ còn đó chờ đợi Diệp Gia.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-119.html.]
Diệp Gia chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu đáp lễ với , lướt qua , định bước ngoài.
Trình Phong chợt khẽ sững sờ, liền sải bước dài đuổi theo nàng.
Kỳ thực, sáng nay Diệp Gia nghĩ đến đại thương đội chuyên chở hàng hóa buôn bán con đường Tây Bắc, chính là Trình gia. Mà quả thực, tìm đến Trình gia mới là phương án thỏa nhất.
Trình gia bám rễ sâu bền ở Lý Bắc trấn từ bao đời, đời đời kiếp kiếp đều ngụ tại nơi đây. Trong nhà nuôi dưỡng một đội vận tiêu cực kỳ tinh nhuệ. Từ khi nhi tử của bà Vương kể chuyện, Diệp Gia âm thầm dò hỏi. Đội vận tiêu của Trình gia hơn trăm , ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến. Ngay cả những băng mã phỉ con đường Tây Bắc cũng tránh xa khi gặp bọn họ. Không những thế, Trình gia còn hiệu buôn riêng, mấy chục năm nay chuyên chở hàng hóa từ Nam sang Bắc Đại Yên, từ đó buôn bán với Ngũ quốc Tây Vực. Sau khi dò hỏi tường tận, quả nhiên việc đều hợp với tính toán của Diệp Gia. sự tình vướng mắc ở chỗ Trình Phong mối quan hệ với nguyên chủ. Nếu hai chẳng mấy liên quan, Diệp Gia tất sẽ thăm dò tin tức, hỏi han tình hình đôi chút. nay lời đồn đãi, nếu nàng tự qua e sẽ dẫn tới tai họa. Lo sợ ảnh hưởng thanh danh, Diệp Gia mới đành nhẫn nhịn hành động.
"Gia nhị, nàng mua xà phòng thơm ? Phấn son trong tay nàng dùng hết ư?" Trình Phong từ nhỏ luyện võ, tai thính mắt tinh. Lời Diệp Gia và chưởng quầy , đều rõ mồn một. Song hiểu sai ý, cho rằng Diệp Gia hỏi những thứ là vì mua.
Diệp Gia đầu Trình Phong, trong lòng nàng quả thực lấy tiếc nuối. Nàng khẽ lắc đầu: "Không , thời gian Trình nhị gia vận chuyển hàng hóa ?"
Nghe thấy nàng gọi là Trình nhị gia, thái độ lạnh nhạt như khiến ánh mắt Trình Phong tối sầm .
Trên thực tế, trong lòng Trình Phong lúc đang vô cùng khó chịu. Trước đây kịp thời tới Diệp gia cầu , giải quyết việc hôn nhân, đó vội vàng đến Giang Nam chở hàng bỏ lỡ thời điểm Diệp Gia gặp nạn. Sau khi trở về, cô nương của xuất giá theo khác.