Gian hàng đồ tể gần phía bắc khu chợ ngói. Hàng thịt heo mới chỉ bán hơn nửa, vẫn còn một nửa thịt và vài cái chân giò. Dân chúng trong trấn sống cảnh bần hàn, nên ít khi dùng đến thịt thà. Đồ tể hôm nay chỉ g.i.ế.c mổ một con heo, giờ sạp chỉ còn mỗi một cái đầu heo.
Diệp Gia gọi thợ mổ heo , nhờ nhấc đầu heo lên cho nàng xem xét. Lật qua lật , nàng thấy nó vẫn còn tươi rói. Liền đó, nàng hỏi giá. Chủ quán thịt và Diệp Gia vốn quen mặt, bởi nàng thường xuyên đến đây mua thịt, vả mỗi mua đều sảng khoái, hề mặc cả. Lúc , cũng chẳng thách, trực tiếp giá rằng nếu Diệp Gia mua thêm một vòng thịt cổ heo thì chỉ cần trả bốn trăm năm mươi văn là .
Thực tình mà , thời buổi , chẳng mấy ai dùng thịt đầu heo. Chỉ khi nhà nào giỗ chạp cúng bái tổ tiên mới mua về dùng, chứ ngày thường cũng ít ăn lắm. Vùng Tây Bắc chuộng đầu dê hơn, vì nơi đây nuôi nhiều dê. Thịt heo thường giá hai mươi ba văn một cân, trong khi thịt đầu heo rẻ hơn đôi chút, chừng mười tám văn một cân. Cái đầu heo kèm thêm vòng thịt cổ, giá bốn trăm văn thực đắt chút nào. Diệp Gia liền nở nụ , chút do dự mà mua ngay cái đầu heo .
Mua xong xuôi, nàng xách đồ về gian hàng, Dư thị cùng ông Tôn xếp gọn đồ đạc lên xe bò. Từ đằng xa thấy Diệp Gia xách một vật nặng trĩu, ông Tôn liền vội vàng tiến tới giúp nàng. Vừa đặt đồ lên xe, Diệp Gia liền dặn Dư thị cứ về . Nàng thì nán chợ ngói dạo một vòng, cốt để chọn mua hương liệu cho món kho.
Đây là cái lợi của vùng biên viễn, nhiều loại hương liệu hiếm thấy ở Trung Nguyên, nơi đây phong phú thừa.
Diệp Gia dạo quanh một lượt, tìm mua các loại hương liệu cần dùng, nàng thoải mái bỏ tiền mua một túi nhỏ. Sau đó nàng ngẫm tính về bánh xà bông thơm, men theo đường mà về phía phố Tây. Sáng nay bày quầy hàng trễ giờ, trong lòng nàng vẫn còn canh cánh chuyện liệu thể ký gửi bánh xà bông thơm ở đó chăng, nên vội vàng đến cửa hàng son phấn hỏi thăm.
Cửa tiệm son phấn trong trấn tọa lạc ngay giữa con đường phía Tây, cách đó xa, chừng một nén nhang là tới. Dư thị lẽ đoán nàng , liền bảo ông Tôn đợi chốc lát, vội vàng theo kịp Diệp Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-118.html.]
Khi họ đến, biển hiệu tiệm son phấn vẫn còn đóng, cánh cửa lớn mở, chỉ thấy một tên tiểu nhị gầy gò, tay cầm khăn vải, đang phủi bụi trong cửa tiệm. Nghe tiếng bước chân, vội vàng tiến chào hỏi. Song, khi thấy Diệp Gia dính dầu mỡ khắp , y phục chẳng mấy chỉnh tề, tay còn xách một bọc hàng, liền nghĩ nàng là một nông phụ lên trấn tìm việc . Lập tức thu nụ , vẫy tay qua loa, : "Đến cầu việc ? Ngươi đến muộn , trong quán tuyển đủ hôm , !"
Diệp Gia khẽ chớp hàng mi, đột ngột mà ngây .
Ngập ngừng một lát, nàng cũng chấp nhặt thái độ bất nhã của , ôn tồn đáp: "Ta đến xin việc, tìm chưởng quầy của quý tiệm. Xin hỏi chưởng quầy của tiệm son phấn ở đây ? Ta chút hàng hóa hỏi thử xem thể ký gửi ở đây ?"
"Hàng hóa gì mà ?" Tên tiểu nhị nheo mắt liếc Diệp Gia một cái, đáp: "Ngươi với là ."
Diệp Gia khẽ cau mày, ôm chặt bọc hàng, xê dịch. Không hề ý định nổi giận, nàng thực tình : "Nếu tiện, nhất vẫn nên thỉnh chưởng quầy của quý tiệm đây một chuyến. E rằng chuyện ngươi khó lòng quyết định ."
"Ta là tiểu nhị trong cửa tiệm , chủ ?" Tên vui, bực dọc đáp: "Ngày thường việc trong tiệm đều do trông nom. Rốt cuộc ngươi chuyện ? Nếu thì nhanh, nếu thì phiền ngươi đừng chần chừ chậm trễ chuyện ăn của tiệm, trong tay vẫn còn việc cần giải quyết!"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Kỳ thực, khi ghé thăm, Diệp Gia cẩn thận suy tính cách thức đàm phán, thương lượng giá cả với chủ tiệm son phấn. Trong đầu nàng cũng vạch sẵn vài phương án, song chẳng ngờ những phương án đó chẳng dùng chút nào, một tiểu nhị trong tiệm nàng thể diện kiến chưởng quầy.