Diệp Gia chớp chớp mắt: "Được, khi nào rảnh, sẽ mang chút thức ăn vặt cho ."
Được nàng hứa hẹn, mới thỏa mãn gật đầu.
Lúc thì vội vã, lúc về chẳng mấy vội vàng. lúc Diệp Gia và Dư thị đều từng tới trấn Đông Hương, Dư thị vốn nhút nhát hơn Diệp Gia nhiều. Bà lưu đày tới nơi ba năm, từng bước chân khỏi trấn Lý Bắc. Diệp Gia dứt khoát kéo bà dạo một vòng quanh trấn.
Trấn Đông Hương đông đúc dân cư, các hàng quán ven đường đều mở cửa, bên trong đủ hạng qua . Bởi vì ông Tôn đẩy xe bò, hai chồng nàng dâu họ bước đường cái cũng còn quá e ngại. Diệp Gia kéo Dư thị ghé từng cửa hàng xem xét, phát hiện trấn Đông Hương nhiều quán ăn. Trong đó, hai hàng quán chuyên bán thịt, nào là thịt dê, nào là thịt bò.
Diệp Gia nghĩ hiếm hoi lắm mới dịp ngoài, chi bằng nếm thử món mới. Liền kéo Dư thị cùng ông Tôn cùng bước một quán ăn trông vô cùng náo nhiệt.
Mua hai cân thịt bò kho tương trứ danh, hai cân thịt dê kho tương trứ danh, thêm mấy món rau thanh đạm. Không dám uống rượu, bèn gọi ba bát mì dương xuân. Ông Tôn ngại ăn, song Diệp Gia thẳng thắn rằng từ nay về Chu gia còn nhờ cậy ông Tôn quan tâm chiếu cố nhiều, dùng một bữa cơm nhỏ cũng chẳng đáng gì.
Nàng , ông Tôn cũng tiện từ chối, đành thuận theo dùng bữa đôi chút. thể , nếm thử mùi vị . Nghe đồ ăn ở trấn Đông Hương bán chạy, mà món đặc trưng của quán ăn chẳng ngon bằng tài nấu nướng của Diệp Gia. Món thịt bò kho tương nấu khô mặn, lẽ vì dùng để nhắm rượu nên mới . Cũng chẳng khó ăn, chỉ là khi nếm miệng thấy khô khan.
Dư thị càng khó tính trong chuyện ăn uống, chỉ gắp hai đũa cảm thấy món chay vẫn hợp khẩu vị hơn cả.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-113.html.]
Diệp Gia ăn vài miếng, liếc những thực khách thỉnh thoảng ghé cửa mua thịt, trong lòng bỗng dấy lên một ý niệm mới. Quả thật đầu heo kho cũng là món nhắm rượu tuyệt hảo. Huống hồ, Diệp Gia nàng thật sự tinh thông cách kho đầu heo.
Kho đủ chín đủ mềm, dùng d.a.o sắc cắt thành miếng mỏng, giã mấy củ tỏi cắt nát, nước sốt rưới lên, thật sự là món nhắm rượu khó cưỡng.
Trấn Lý Bắc chỉ duy nhất một cửa hàng thịt, tại đây thịt dê thịt bò bán chạy, khiến chủ quán cũng chẳng cần niềm nở tiếp khách. Thịt dê thịt bò mỗi bán đều tới giữa trưa hết veo. Diệp Gia hề nghĩ đến việc mở một quán thịt, chẳng vì chi phí eo hẹp, mà bởi nàng tự thấy tài nấu nướng của chỉ dừng ở mức phục vụ bữa ăn gia đình. Nàng thật sự tin sức mua của bách tính trấn Lý Bắc, tâm tư vẫn hướng về các thương đội buôn bán lớn hơn.
Làm đầu heo kho, cần quá nhiều, mỗi ngày chỉ kho hai cái đầu heo, cắt thành miếng mỏng bán kèm với bánh. Trong lòng suy nghĩ , Diệp Gia trầm ngâm giây lát, cảm thấy trở về nên thỉnh ý Dư thị. Ba nhanh chóng dùng xong bữa, dạo khắp một lượt. Trấn Đông Hương hai cửa hàng thêu thùa và cửa hàng vải vóc, tiệm son phấn cũng đến ba cửa hàng.
Vừa lúc xà bông thơm do Diệp Gia tự chế khô, trông chẳng khác gì loại dùng để rửa mặt rửa tay thường thấy.
Diệp Gia kéo Dư thị một tiệm son phấn. Cửa hàng son phấn của trấn Đông Hương bày bán xà bông thơm, song cách thức chế tác lẽ còn sơ sài, bề ngoài thậm chí chẳng tinh xảo bằng loại Diệp Gia tự . Ngửi thử, mùi cũng đủ nồng, chỉ là loại xà bông bình thường nhất, thể gọi là xà bông thơm, còn vương vấn một thứ mùi khó tả.
Có phát hiện , Dư thị và Diệp Gia liếc , đôi mắt cả hai đều ánh lên vẻ tinh ranh.
Ý niệm trong lòng cả hai đều tương đồng, xà bông ở trấn Đông Hương còn chẳng bằng loại Diệp Gia tự tay chế tác. Hỏi giá cả, một thỏi bán một lượng bạc. Nói cách khác, xà bông thơm trong nhà dù giá một lượng vẫn bán , chẳng chừng còn đắt khách hơn loại xà bông kém hương bội phần.