"Mặc dù rõ doanh địa liệu thể tùy ý , nhưng nếu thể, ắt sẽ những lúc cần mời đồng liêu cùng nhấm nháp chút rượu." Đôi mắt Diệp Gia trong veo, ánh nến, tựa hồ hai ngọn lửa nhỏ nhảy nhót, chiếu sáng rực rỡ.
Chu Cảnh Sâm khẽ động trong lòng, ánh mắt Diệp Gia chứa đầy sự dịu dàng. Hắn khẽ , đặt bút trong tay xuống. Vừa định vươn tay cầm lấy, thấy Diệp Gia chằm chằm bạc, khẽ nhíu mày, đoạn đưa tay gảy một khối bạc lớn trở về, mặt chỉ còn mười lượng.
Ngước đầu một nữa, nàng mỉm cất lời: "Hai mươi lượng e là quá nhiều, chừng sẽ xem là kẻ tiêu tiền như rác. Mười lượng lẽ sẽ hơn."
Chu Cảnh Sâm: "..."
Ngày mai đến doanh trại, tạm thời buôn bán một ngày. Mặc dù sáng mai cần dậy sớm, nhưng Diệp Gia ngước sắc trời ngoài cửa sổ, khẽ ngáp một tiếng chuẩn nghỉ ngơi. Cũng , thói quen thức khuya của Diệp Gia điều chỉnh kể từ khi nàng đặt chân đến thời cổ đại. Quả nhiên, con thể giữ mãi thói quen nếu ở nơi phồn hoa quá nhiều thú vui giải trí, đến nơi đồng m.ô.n.g quạnh là lập tức trở nên lành mạnh.
Bởi vì buổi chiều chẳng cần bánh, cả nhà hiếm khi thong dong như . Sau khi dùng cơm xong xuôi, họ liền rửa mặt.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chu Cảnh Sâm sớm thu dọn hành lý của , Diệp Gia dậy đóng rương .
Nàng vòng quanh trong nhà, một tay ôm rương, một tay chống nạnh, bắt đầu trầm tư. Vị trí giấu tiền gầm giường lúc đầu giờ chẳng còn an . Nhờ ch.ó con, Diệp Gia mới chỗ giấu bạc thường xuyên nó tìm , thậm chí còn tè bậy lên đó. Mọi thứ khác thì , chỉ là nước tiểu của ch.ó con thực sự quá hôi thối, dính một khiến nàng sinh bóng ma tâm lý.
Thế nào cũng cất giấu đồ ở chỗ cao mới . Diệp Gia đưa mắt khắp xung quanh, thuận theo bức tường mà tìm thấy xà nhà.
Diệp Gia đặt cái rương lên giường, dặn Chu Cảnh Sâm chỗ khác, phép trộm, đó nàng mới kiễng mũi chân đặt cái rương lên vách ngăn bên cạnh xà nhà. Nàng với tới, còn cố ý dịch băng ghế đến, giẫm lên để nhét .
Đợi bận rộn một hồi, cuối cùng cũng nhét chiếc rương , Diệp Gia phủi tay, đẩy chiếc ghế dài . Dù trong lòng còn chút lo toan, nàng vẫn ung dung quan sát bốn phía một lượt, còn thấy chiếc rương nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-111.html.]
Nàng khẽ gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn: "Được , chuẩn an giấc thôi."
Chu Cảnh Sâm lặng lẽ đầu , ánh mắt tùy ý lướt qua căn phòng dừng khuôn mặt điềm nhiên như chuyện gì của Diệp Gia. Hắn im lặng đặt bút xuống, dậy. Thân hình thon dài của đổ một cái bóng lớn ánh nến. Hắn chậm rãi nhấc chân, bước đến bên cạnh Diệp Gia. Trong ánh mắt khó hiểu của nàng, mới từ từ ngẩng đầu, vươn tay khẽ kéo một cái, và chiếc rương dễ dàng lôi .
Bốn mắt , Diệp Gia chấn động.
Nàng hết , , đoạn ngẩng đầu nơi giấu bạc.
Nàng kinh ngạc đến tột độ: "!!!"
Chu Cảnh Sâm dùng ngón tay trái móc chiếc rương gỗ, cúi đầu chăm chú khuôn mặt dần dần đỏ bừng của Diệp Gia. Hắn rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ cong lên một nụ ẩn ý.
"Chàng cái quái gì ! Nhãn lực của quả là phi phàm đó!" Diệp Gia tức giận thốt lên, mặt đỏ gay.
Mặc dù hiểu rõ cái gọi là "nhãn lực phi phàm" nghĩa là gì, Chu Cảnh Sâm vẫn vội vàng thu nụ , nhún nhường : "Đâu ... là chúng đổi chỗ giấu ?"
Diệp Gia giật lấy chiếc rương tiền kéo , ôm chặt đặt lên giường. Sau đó thêm một lời nào với , nàng cởi phăng đôi giày, phịch xuống giường, kéo chăn màn đắp kín : "Việc của cần nhọc lòng, mau an giấc !"
Chu Cảnh Sâm chằm chằm bóng lưng cứng nhắc của nàng, cuối cùng cũng bật thành tiếng. Một hồi lâu , mới đột nhiên mở miệng: "Gia nương, nếu nàng rảnh rỗi, hãy ghé thăm chớ? Lâm trấn chẳng cách bao xa, xe bò chừng nửa ngày là tới."
Tấm lưng vẫn cứng nhắc, hề nhúc nhích, chẳng màng đến lời .