Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 510

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:19
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đó, trưởng bối cho, cô cũng không dám từ chối, cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Ai có thể ngờ rằng giữa chừng lại xảy ra nhiều biến cố như thế. Cha của cô không phải do ông nội Tô sinh ra, ông nội ruột của cô vậy mà đi xa đến Hồng Kông, cuối cùng dựng nên lớn như vậy.

Nhưng những điều này không liên quan gì đến nhà của cô, dù sao thì ba Tô đã quyết định không tranh giành tài sản với gia đình họ Thiệu ở Hồng Kông bên kia.

Nếu sau này ông nội ra đi, di chúc nói để lại tài sản cho gia đình cô, lúc đó tính sau.

Gia đình cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm tiền từ tài sản thừa kế này.

Chính vì gia đình cô thức thời, chưa từng tranh giành chút quyền thừa kế nào với nhà họ Thiệu nên bà nội Thiệu mới đối với họ đặc biệt thân thiết đúng không?

Con người dù ít dù nhiều cũng sẽ ích kỷ, cho dù không ích kỷ cũng sẽ suy nghĩ vì lợi ích của con trai mình.

Đương nhiên, bà nội Thiệu là người tốt, Vãn Vãn đặc biệt thích bà.

Rất nhanh, đoàn người của cô đã đến tỉnh thành.

Lần này mọi người đến là được xe của Phòng Giáo dục Thành phố đích thân chở đến, giáo viên dẫn dắt đội cũng biến thành một giáo viên từ thành phố. Giáo viên ở huyện Nghệ An đã đưa học sinh trượt kỳ thi trở về huyện.

Cũng không phải giáo viên thành phố không cho giáo viên huyện đến, thật sự là do có nhiều huyện, giáo viên mỗi huyện đều muốn đi cùng học sinh huyện mình, vậy không phải rối loạn sao?

Cho dù có muốn cũng không thể đi.

Nhưng mà giáo viên từ huyện Nghệ An vẫn len lén tới, về phần thương lượng với giáo viên thành phố thế nào thì Vãn Vãn không biết.

Tóm lại, khi chuyển đến nơi ở do Bộ Giáo dục tỉnh sắp xếp, Vãn Vãn gặp được giáo viên từ huyện của cô.

DTV

Cô hướng về phía nhóm Vãn Vãn cười toe toét, vô thanh thắng hữu thanh.

Vãn Vãn rất biết ơn người giáo viên có trách nhiệm này.

Sau này Vãn Vãn lén hỏi cô giáo, cô giáo trả lời cô thế này: "Vì tôi đã nhận nhiệm vụ dẫn đoàn mang em vào thành phố, vậy nên tôi có nghĩa vụ đưa em trở về an toàn. Hiện tại các em không chịu thua kém, tiến vào vòng bán kết, như vậy tôi sẽ đích thân đưa các em đi tỉnh, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi"

Vãn Vãn rất kính nể, giáo viên này đúng là một giáo viên tốt rất có trách nhiệm.

"Còn Toa Toa thì sao?"

Toa Toa là tên của bạn nữ đã thi trượt.

"Em ấy được một giáo viên khác của chúng tôi đưa về. Em đừng lo, chúng tôi sẽ có trách nhiệm đưa em ấy về trường của mình"

Cuộc thi ở tỉnh không lập tức diễn ra, trước cuộc thi còn có lớp bổ túc.

Điểm này vượt quá dự kiến của Vãn Vãn, vậy mà được học bổ túc.

Cảm giác thật cao cấp, thật chuyên nghiệp.

Thật ra Vãn Vãn không biết là tỉnh cũng rất coi trọng cuộc thi lần này.

Đây là cuộc thi viết văn cấp quốc gia dành cho học sinh trung học đầu tiên được tổ chức sau khi khối phục kì thi tuyển sinh đại học.

Đối với cuộc thi này, giáo viên có nhiều thông tin hơn học sinh nhiều.

Nghe nói cuộc thi lần này ban đầu đúng là vì cộng điểm thi đại học. Lúc ấy cũng không thiết lập phức tạp như bây giờ.

Sau đó, không biết trường đại học nào đột nhiên đưa ra ý kiến, nói muốn kiểm tra năng lực ứng biến của học sinh.

Miễn là được giải lớn cấp quốc gia, tức là hạng nhất nhì- ba, sẽ được các trường đại học tuyển thẳng mà không cần thi Tin tức này vừa được truyền đến tỉnh, Bộ Giáo dục của tỉnh đã xôn xao.

Sau đó, tin tức được truyền đến thành phố, rồi đến huyện, Phòng Giáo dục Thành phố và Phòng Giáo dục huyện cũng nhốn nháo.

Tin truyền đến trường học, giáo viên sao có thể không kích động?

Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-510.html.]

Lúc nghe Vãn Vãn nói không muốn tham gia cuộc thi lần này, giáo viên chủ nhiệm mới sốt ruột.

Làm sao có thể từ bỏ cơ hội tốt được tuyển thẳng vào đại học chứ?

Nhưng tin tức này, giáo viên đã giấu đi một nửa, chỉ nói về điểm cộng vì sợ học sinh chịu áp lực quá lớn.

Thật ra, nếu Vãn Vãn biết tin tức này cũng chưa chắc sẽ tham gia thi.

Bời vì cô đã quyết định sẽ tham gia thi đại học, mà cơ hội được tuyển thẳng chưa chắc đã là từ trường đại học mà cô hy vọng.

Vậy nên nếu Vãn Vãn biết cũng sẽ không áp lực quá lớn.

Đương nhiên, bây giờ đã tham gia, cô sẽ không từ bỏ.

"Học sinh Tô Vân Hy hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ bắt đầu thi đấu. Em đừng đọc sách nữa, tâm trạng thật tốt, ngày mai đạt điểm cao."

Vãn Vãn cũng sớm không còn tâm trạng hưng phấn, kích động như khi thi trong thành phố nữa, áp lực so với lúc đó cũng giảm đi nhiều.

Bây giờ cô rất bình tĩnh.

Giáo viên nói: “Đúng rồi, chính cảm giác không áp lực này mới có thể giúp em làm bài tốt hơn trong phòng thi"

Sáng sớm hôm sau, khi chuông reo, Vãn Vãn hít một hơi thật sâu và chính thức bước vào địa điểm thi.

Chào đón cô sẽ là sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt.

Bởi vì từng sống một đời nên khi quay lại thấy quen thuộc. Vãn Vãn đã từng thi qua một lần nên không cảm thấy sợ hãi.

Cô cũng không giống những người khác để ý tới kết quả của cuộc thi. Nhưng dù quan tâm kết quả cuộc thi hay không thì cô vẫn sẽ dốc toàn bộ sức lực ứng phó.

Ở bên trong phòng thi, mọi người không sốt ruột như các giáo viên đang chờ bên ngoài. Là các giáo viên từ các thị trấn đang nói chuyện, ai nấy đều cho rằng học sinh của thị trấn mình sẽ đoạt giải.

Giáo viên đến từ huyện Nghi An cũng đứng trong đám giáo viên này nhưng chỉ im lặng, không nói câu nào.

Cô ấy cảm thấy dù nói trước mặt các giáo viên thì học sinh nên đoạt giải vẫn đoạt còn học sinh không được vẫn không nhận giải.

Cho dù có đạt giải hay không thì bọn họ cũng không làm việc vô ích.

Đi tới thị trấn học hỏi, tiếp xúc với các giáo viên từ nhiều nơi khác, đưa học sinh đi thi là quá đủ rồi.

Nếu như học sinh đạt giải thì đó là một niềm kinh ngạc không ngờ tới.

Trình Kiêu biết chuyện Vãn Vãn tham gia cuộc thi viết văn quốc gia là lúc Vãn Vãn vừa mới đi tới tham gia cuộc thi trong thị trấn.

Quay lại ba ngày trước.

Ngày đó, anh gấp gáp trở đến thành phố F, biết được kết quả mà mình muốn.

Ở nhà họ La, anh nghe ba La và mẹ La kể về La Hiểu Mộng. Từ khi cô ấy được nhặt về từ bên vệ đường tới khi cô ấy đi học tiểu học, học cấp hai rồi học cấp ba.

Trình Kiêu nghe rất chú tâm, đây là chuyện trước kia của em gái, sao anh có thể bỏ lỡ chứ? Hiện giờ chưa chắc chắn rốt cuộc La Hiểu Mộng có phải em gái anh hay không nhưng cũng gần như xác định. Chỉ còn chờ tới kết quả xét nghiệm DNA.

Ngày hôm đó, ba mẹ La nói với anh rằng: “Chúng tôi không có ý kiến nào khác, chỉ có một điều, hy vọng sau này vẫn có thể gặp lại Hiểu Mộng"

Trình Kiêu hiểu điều này. Dù sao cũng đã nuôi nấng dốc mười mấy năm sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ? Cả đời bọn họ làm lụng vất vả cũng không sinh con, lòng nuôi dưỡng Hiểu Mộng trưởng thành. Công lao lớn như vậy, nhà họ Trình sẽ không bao giờ quên.

Nhưng Hiểu Mộng vẫn phải nhận tổ quy tông. Ba của anh, Trình Đại Đồng cần có người kế tục, ít nhất là vào dịp lễ thanh minh hàng năm có con gái ruột tới thắp cho ông ấy nén nhang.

Đây vẫn luôn là kỳ vọng của mẹ Trình, cũng là mong muốn của Trình Kiêu.

Tất nhiên anh sẽ không lập tức cướp Hiểu Mộng từ ba mẹ nhà họ La. Điều này là không thể.

Hiểu Mộng cũng giống anh, có hai người ba không phải tốt hơn sao? Có nhiều mẹ không sẽ phải hạnh phúc hơn sao? Tại sao lại muốn chia rẽ quan hệ ba mẹ và con của người khác?

Sau đó, anh và Tiểu Ngô chào tạm biệt ba La và mẹ La rồi quay về Bắc Kinh.

Loading...