Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 509
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn về việc họ có thể bộc lộ tài năng hay không, còn phụ thuộc vào việc bài văn được viết bởi các học sinh có mới mẻ độc đáo hay không.
Tất cả học sinh tham gia cuộc thi, nào có ai viết văn không tốt? Khác nhau ở trong quá trình viết văn, bạn có thể để cho thầy cô giám khảo chú ý tới văn chương của bạn hay không, vậy cần phải suy nghĩ thật tốt.
Nhất định phải nắm chắc đề bài, lọt vào mắt xanh của thầy cô giám khảo thì bạn đã thành công một nửa.
Chẳng mấy chốc, danh sách học sinh được chọn trong trường cấp ba được công ba, Vãn Vãn có trong đó.
Sau đó phòng giáo dục huyện tiến hành thống nhất đánh giá tất cả các bài văn của các trường cấp ba, cuối cùng chọn ba người lên thành phố tham gia.
Vãn Vãn vẫn có trong danh sách.
Tô Cần và Lục Tư Hoa thở dài nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới cuộc thi trong thành phố vẫn chưa được tổ chức.
"Vãn Vãn, lúc con đi tham gia cuộc thi, ba sẽ xin nghỉ đi cùng với con" Lúc ăn cơm tối, Tô Cần nói quyết định của mình cho Vãn Vãn.
Vãn Vãn lại nói: "Ba, ba không cần xin nghỉ, sau này con còn đi thi khu vực miền Nam, rồi đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi cuối cùng, chẳng lẽ lần nào ba cũng đi cùng con?"
Tô Cần nói: "Chuyện này có gì không thể?"
Vãn Vãn nói: "Thật sự không cần đâu ba. Thi đấu trong thành phố, con đi cùng giáo viên là được; giáo viên ở Phòng Giáo dục cũng sẽ dẫn đội đi thi tỉnh. Thi đấu khu vực miền Nam hay đi Bắc Kinh sẽ có giáo viên ở Bộ Giáo dục đi cùng bọn con. Ba muốn đi cùng, phụ huynh của những học sinh khác cũng muốn đi thì sao? Rất là lộn xộn, giáo viên sẽ không đồng ý đâu?"
Tô Cần có chút nản lòng: "Chả lẽ giáo viên không cho ba đi sao?"
Vãn Vãn nói: "Đương nhiên rồi, ai cũng đi chắc chắn là không được.
Tô Cần thở dài, đúng là không còn cách nào khác.
Quả nhiên như Vãn Vãn đoán trước, ngày hôm sau rất nhiều phụ huynh muốn đi cùng con nhưng đều bị giáo viên từ chối.
DTV
Các giáo viên của Phòng Giáo dục dẫn đầu ba học sinh của huyện lên xe buýt đến thành phố.
Huyện rất coi trọng lần thi đấu này.
Đây không chỉ là vấn đề được cộng điểm mà còn là cơ hội để tuyên truyền danh tiếng của huyện.
Đây cũng chính là lý do các giáo viên hy vọng học sinh viết văn tốt có thể tham gia, đối với giáo viên nếu học sinh đoạt giải còn được cộng thêm điểm khi đánh giá năng lực.
Mặc dù đối với việc này Vãn Vãn rất phiền não, nhưng nếu đã đồng ý, cô sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.
Lần này cuộc thi được tổ chức tại trường Trung học phổ thông số 1 của thành phố, tất cả học sinh giỏi đều được tuyển chọn từ rất nhiều huyện trong thành phố và rất nhiều trường trung học trong khu vực thành thị.
Vãn Vãn được xếp vào phòng thi số 3 tại địa điểm thi thứ 5. Phòng thi tổng cộng mười học sinh và các chỗ ngồi cách xa nhau. Đây là vì đề phòng học sinh trao đổi bài cũng như hạn chế ảnh hưởng của các học sinh với nhau.
Có hai giáo viên giám thị để phòng ngừa gian lận.
Bầu không khí này làm Vãn Vãn nhớ tới kỳ thi tuyển sinh đại học.
Một cuộc thi mà nghiêm ngặt như vậy? Y như thi đại học.
Vãn Vãn không biết rằng để các học sinh sớm làm quen, thành phố đúng là đang bắt chước bầu không khí kỳ thi tuyển sinh đại học.
Sẽ là nói dối nếu bảo không lo lắng. Đề có giới hạn thời gian và mang tính khuôn phép, không thể viết quá bình thường mà phải có ý mới, nếu không thì không thể đạt điểm cao.
Thật ra, Vãn Vãn cũng không hiểu, một cuộc thi viết văn, tại sao lại phải làm phức tạp như vậy? Học sinh viết văn nộp ở trường học của mình, sau đó được nhận xét đưa đi lên từng bậc từng bậc không được sao? Thứ nhất không chiếm dụng thời gian của học sinh, thứ hai cũng tiết kiệm thời gian cho mọi người. Thật sự không cần thiết phải thi lên từng bậc như thế này.
Vãn Vãn chỉ dám nghĩ trong lòng, cô cũng không dám nêu ý kiến với các giáo viên. Cho dù nói, các giáo viên cũng chưa chắc quan tâm đến ý kiến của Cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-509.html.]
Dù oán thầm trong lòng, cô vẫn cố hết sức để hoàn thành những việc này.
Cuộc thi này rất quan trọng đối với học sinh và không kém phần quan trọng đối với giáo viên. Học sinh có thể được cộng điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên lại có thể được cộng điểm khi xét tuyển thăng chức.
Cuộc thi này của Vãn Vãn kéo dài trong ba tiếng đồng hồ, thí sinh phải hoàn thành một bài viết dài hơn một nghìn từ. Số lượng từ ít hơn không được nhưng số lượng từ quá nhiều đương nhiên cũng không được.
Đến khi hoàn thành bài thi, trên người Vãn Vãn đã ướt đẫm mồ hôi.
Căng thẳng.
Sao có thể không căng thẳng được? Y như kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu không khí này thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được, nếu nhát gan còn có thể ngất xỉu vì quá hồi hộp.
Trong phòng thi của Vãn Vãn còn có người ngất xỉu. Ngất xỉu sau chưa đầy một tiếng từ lúc bắt đầu thi Cô nhìn qua, không phải là học sinh từ huyện của họ. Ba học sinh từ huyện Nghệ An đã sớm quen thuộc với nhau.
Cô thi chung phòng với một nữ sinh cùng huyện, các thí sinh còn lại thì đến từ nhiều huyện khác nhau.
Khi Vãn Vãn đi ra, giáo viên liền hỏi cô: "Thi thế nào? Em có tự tin không?"
Vãn Vãn trả lời: "Không có tự tin"
Giáo viên nói: "Đừng lo lắng, nếu như thi rớt cũng không sao. Mọi người đến đây để học hỏi, thi đậu thì vui vẻ, thi rớt cũng chẳng có việc gì."
Không phải tất cả đều ổn sao? Không phải ai cũng có thể giành được giải thưởng, dù cho giải thưởng này do Phòng Giáo dục Thành phố cấp. Trong thành phố có hơn chục huyện, mỗi huyện có ba học sinh, vậy cũng có hơn ba mươi người, cộng thêm những trường học ở nội thành? Học sinh ở nội thành cũng không phải chỉ có ba người được đề cử, họ viết văn tốt là có thể đến thi.
Vãn Vãn cũng không để ý, cả nước có bao nhiêu học sinh đạt thành tích cao, học sinh thiên tài, ai lại kém hơn cổ?
Đến lúc đó, nếu thật qua ngũ quan trảm lục tướng vượt qua từng cấp từng cấp một sẽ tốn thời gian và công sức hơn cô tưởng tượng nhiều. Mà phần thưởng đạt được, chưa chắc đã xứng đáng.
Nếu như không tham gia cuộc thi đấu này, chính cô nỗ lực cũng có thể có năng lực thi lên đại học, thi đậu Hoa Đại.
Bây giờ thật sự mệt mỏi, nếu được thưởng thì mệt cũng có giá trị, nhưng nếu không được thưởng thì sao?
Không! Vãn Vãn nghĩ trong lòng: Nếu cô tham gia, nhất định phải giành được một giải thưởng, tuyệt đối không thể cực khổ mà không thu hoạch được gì.
...
Kết quả cuộc thi lần này có rất nhanh.
Dù sao học sinh tham gia cũng không hơn trăm người, giám khảo lại tương đối nhiều, chủ yếu là mọi người cũng tranh thủ thời gian.
Rất nhanh đã loại rất nhiều người.
Ba học sinh của huyện của Vãn Vãn, trừ nữ sinh thi cùng phòng với cô, Vãn Vãn và nam sinh còn lại đều tiến vào vòng thi bán kết.
"Tô Vân Hy, Lục Kiến Duệ, huyện chúng ta cũng chỉ có hai em tiến vào vòng thi bán kết, hy vọng của mọi người đều đặt vào hai bạn"
Vãn Vãn nói: "Em sẽ cố gắng"
Lần này tổng cộng có mười người được chọn từ toàn thành phố. Vãn Vãn vốn nghĩ sẽ giống như huyện chọn ba người đi thi nhưng không ngờ tới là chọn mười người.
Họ cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó mà chạy tới tỉnh.
Vãn Vãn nghĩ dù thế nào cũng phải về huyện trước, đợi mấy ngày mới lên tỉnh. Không nghĩ tới lịch trình lại dày đặc như vậy, vừa kết thúc cuộc thi huyện, chỉ nghỉ ngơi một ngày, liền vội vàng lên tỉnh.
Vãn Vãn đến không biết bao nhiêu lần, cô còn có một cái biệt thự ở tỉnh do ông bà nội tặng cho.
Lúc đó ông bà còn không biết cô chính là cháu gái ruột của họ, chỉ bởi vì thích cô liền tặng cho cô một cái biệt thự ở tỉnh thành.