Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Họ đã đoán trước được ngày này sẽ đến. Ngay từ ngày đầu tiên nhận nuôi La Hiểu Mộng, đã biết có thể có ngày hôm nay.

Vốn cho rằng ngày này có thể đến chậm chút, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Hiểu Mộng mới chỉ có hai mươi tuổi, liền chờ được ba mẹ ruột đến nhận sao?"

Vậy hai vợ chồng họ thì sao?

Nghĩ mà đau lòng.

Nhưng họ lại không thể không để con nhận lại ba mẹ ruột.

Họ yêu thương con cái của mình, yêu thương từ khi còn nhỏ, có thể tưởng tượng được cha mẹ ruột chắc chắn cũng nhớ thương đứa nhỏ.

Có ba mẹ nào không yêu thương con cái của mình? Cũng không phải sài lang hổ báo, dù là động vật cũng sẽ thương nhớ con của mình.

Họ không biết tại sao cha mẹ ruột của Hiểu Mộng lại bỏ rơi Hiểu Mộng. Bây giờ nếu người ta tìm đến, vậy cũng chứng minh trong lòng người ta có Hiểu Mộng và muốn nhận con bé về. Sao họ có thể kéo Hiểu Mộng không để con bé nhận ba mẹ ruột của mình?

Lại thở dài, ba La buồn muốn chết.

Mẹ La là một người ít nói, bà luôn xem chồng là trời, chồng nói gì bà liền nghe cái đó. Nếu chồng nói để Hiểu Mộng nhận ba mẹ ruột, bà chấp nhận. Nếu chồng không đồng ý, thì bà sẽ cắn răng kiên trì không để Hiểu Mộng về nhận tổ quy tông.

"Chú, chúng cháu muốn hỏi thăm về thân thế của Hiểu Mộng" Trình Kiêu biết, tin tức này đối với hai vợ chồng họ La là một chuyện vô cùng tàn nhẫn. Nhưng dù tàn nhẫn đến đâu, anh cũng phải nói.

"Nếu hai người đã đến đây, vậy nhất định đã phát hiện ra chuyện gì, chúng tôi giấu diếm cũng vô ích.” Ba La hút một hơi thuốc.

"Hiểu Mộng không phải là con ruột của cô chú đúng không?" Trình Kiêu hỏi mang theo một phần chờ đợi.

"Đúng vậy, Hiểu Mộng thực sự không phải do tôi và vợ tôi sinh ra, mà là chúng tôi nhặt được trên đường. Mùa hè năm đó, khi tôi trở về từ thị trấn, tôi đi ngang qua một cánh đồng cao lương, liền thấy Hiểu Mộng đã ngất xỉu trên đất. Lúc đó Hiểu Mộng sốt cao, sắp không chịu được. Tôi đưa đứa bé về nhà mình, cũng không có tiền đi bệnh viện, dùng phương thuốc dân gian đút ít nước thảo dược cho đứa bé. Không nghĩ tới Hiểu Mộng mạng lớn, sống lại."

"Lúc đó tôi hỏi đứa bé nhà ở đâu, tên là gì rồi đưa nó về. Nhưng đứa bé không nhớ mình sống ở đâu. Nó chỉ biết tên nó là Hiểu Mộng, và nó không thể nhớ chuyện gì nữa. Hiểu Mộng tội nghiệp, năm tuổi đã bị sốt cao, đầu óc mơ mơ màng màng, đã quên rất nhiều chuyện. Nó không nhớ bất cứ thứ gì ngoại trừ tên của mình. Tôi và mẹ nó đã quyết định nuôi Hiểu Mộng như con gái ruột của chúng tôi. Chúng tôi không có con, cũng không định sinh thêm con nữa, chỉ nuôi mình đứa trẻ Hiểu Mộng này."

Ba La than thở, lại hút một hơi thuốc lá.

Trình Kiêu cũng im lặng, anh biết cảm nhận của họ.

Dù là ai đi chăng nữa, nuôi nấng đứa con hơn mười năm, đột nhiên lại có người nhà của đứa bé tìm đến, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Mẹ La tiếp lời: "Suy nghĩ của chúng tôi lúc đó rất đơn giản. Đứa trẻ Hiểu Mộng này rất nhạy cảm, sợ rằng khi chúng tôi có con của mình sẽ đối xử khác với con bé làm con bé sẽ buồn, vì vậy chúng tôi quyết định không có con."

Ba La nói: "Thực ra tôi không muốn nói gì nữa. Tôi chỉ muốn biết tại sao lúc đó lại tàn nhẫn như vậy, đứa trẻ bị sốt cao liền ném nó đi. Đứa trẻ không phải thú vật mà không muốn nuôi thì vứt bỏ. Hôm nay nếu các người không nói được một lý do thuyết phục tôi, chúng tôi sẽ không để đứa bé Hiểu Mộng này đi."

"Thật ra, năm đó em gái cháu mất tích, không phải do nhà cháu bỏ rơi mà là do bị bọn buôn người bắt cóc” Trình Kiêu chậm rãi nói, "Em gái cháu bị bắt cóc lúc mới ba tuổi, cháu không biết em ấy đã trải qua những gì thậm chí còn bị mất trí nhớ. Ba cháu mất lúc em gái mới chào đời không lâu. Nhà chỉ có người mẹ góa bụa và hai anh em bọn cháu. Năm đó em gái bị bắt mất, mẹ cháu khóc nhiều đến mức suýt mù, liên tục nói xin lỗi ba cháu.”

Ba La mẹ La hơi xúc động, họ đều không phải là người độc ác.

Họ cho rằng nhà họ Tiêu bỏ rơi đứa bé vì trọng nam khinh nữ hoặc vì lý do khác, nhưng họ không ngờ lại do bị bọn buôn người bắt cóc.

DTV

Có thật không? Hay thanh niên này cố tình bịa chuyện để thuyết phục họ?

"Chuyện này ở quê cháu rất oanh động. Lúc đó nhà cháu đã báo án nhưng làm thế nào cũng không tìm về được em cháu. Mãi đến khi Hiểu Mộng đến công ty cháu phỏng vấn, cháu mới phát hiện cô ấy và mẹ cháu trông rất giống nhau. Cháu đoán rằng cô ấy có khả năng là em gái mất tích của cháu." Trình Kiêu không muốn giấu giếm họ, việc này anh cũng không giấu được.

Ba La mẹ La im lặng, họ biết chuyện này cũng không khó kiểm tra. Như cậu thanh niên này đã nói, một khi họ đến làng của anh để hỏi, sự thật sẽ rõ ràng và anh không cần phải che giấu điều đó.

"Vừa rồi cháu nói lúc Hiểu Mộng mất tích mới ba tuổi? Nhưng khi chúng tôi tìm thấy con bé, con bé đã năm tuổi rồi. Chẳng lẽ... Hiểu Mộng không phải đứa bé nhà cháu?" Ba La cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ lại thì, tuổi tác không giống nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-507.html.]

Trình Kiêu nói: "Đúng, em gái cháu mất tích lúc ba tuổi"

Ba La lẩm bẩm: "Vậy thì Hiểu Mộng nhà chú không phải là em gái của cháu. Lúc chú nhặt được, con bé đã năm tuổi, không phải là nó đâu"

Sao trong lòng lại khó chịu như vậy?

Tiểu Ngô nói: "Thật ra điều đó cũng không khó giải thích. Nếu như cô Hiểu Mộng bị bắt cóc lúc ba tuổi, cô ấy đã sống ở chỗ bọn buôn người hai năm, cuối cùng không biết vì lý do gì mà Hiểu Mộng bị bệnh và bị bọn buôn người bỏ lại. "

Khả năng này rất lớn.

Ba La mẹ La không nói gì, trong lòng họ rất khổ sở.

"Thật ra muốn biết Hiểu Mộng có đúng là em gái cháu không cũng không khó, chỉ cần làm xét nghiệm ADN là được.

Ba La nói: "Đấy là gì?"

" ADN là một phương pháp y học xác định quan hệ huyết thống"

"Sẽ không sai chứ?"

"Xác suất xảy ra sai lầm rất thấp"

Cha La hơi thất vọng nhưng đồng thời cũng mừng cho Hiểu Mộng. Cuối cùng con bé đã tìm được cha mẹ và anh trai của mình, con bé bị bỏ rơi cũng không phải vì trọng nam khinh nữ hay vì nguyên nhân khác, mừng thay cho con bé.

Nhưng trong lòng ông vẫn không thoải mái, con gái nuôi mười mấy năm sắp không còn.

"Nói cách khác, y học có thể kiểm tra ra Hiểu Mộng có phải là đứa trẻ nhà cháu hay không?" Mẹ La nói nhỏ.

Trình Kiêu biết bà không thoải mái nhưng anh vẫn gật đầu.

Ba La im lặng, hút một điếu thuốc, sau một lúc lâu, ông thở ra một hơi: "Vậy chúng ta làm kiểm tra đi."

Tô Vãn Vãn không biết những việc này, gần đây cô rất bận.

Trường của họ sẽ tham gia một cuộc thi viết văn, nói rằng sẽ được cộng điểm cho kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai.

Cuộc thi viết văn lần này là cuộc thi cấp quốc gia, mỗi trường sẽ chọn ra một người tham gia.

Trước khi tham gia cuộc thi cấp quốc gia, trường học sẽ tuyển chọn ra học sinh xuất sắc nhất để tham gia và cố gắng đạt giải.

Cuộc thi viết văn tại chỗ theo đề lần này được tổ chức tại Bắc Kinh.

Nhưng theo ý của giáo viên, cho dù là học sinh được trường tuyển chọn cũng không chắc chắn có thể đến Bắc Kinh tham gia thi.

"Không chỉ phải tham gia tuyển chọn trong trường, mà còn ở trong huyện, trong thành phố và trong tỉnh đều cần tham gia tuyển chọn từng vòng một, sau đó mới đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi." Giọng của giáo viên vang vọng bên tai cô.

Được trường học chọn là chưa đủ, phải thi đấu với các trường trong huyện, được huyện chọn rồi lên từng cấp một.

Vãn Vãn cảm thấy có chút đau đầu, đúng là phiền.

Cô nghĩ hay mình không tham gia cuộc thi này nữa?

Không ngờ cô vừa đưa ra quyết định đã bị chủ nhiệm lớp phản đối.

Chủ nhiệm lớp nhìn cô bằng ánh mắt "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép": "Cơ hội tốt như vậy, em định bỏ cuộc à?"

Loading...