Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 504

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh thử thăm dò: "La Hiểu Mộng không muốn đi làm có phải do hiểu lầm gì không?"

Ti Tuấn Kiệt gượng cười, chẳng lẽ nói bạn gái của anh cảm thấy giám đốc ghê tởm sao? Anh ta dám nói câu này sao?

Nhìn vẻ mặt của Ti Tuấn Kiệt, Trình Kiêu hiểu ra, xem ra đúng là hiểu lầm rồi.

Không nghĩ tới tính cách La Hiểu Mộng cứng rắn như vậy, nhưng mà anh lại thích thế. Nếu cô ấy thật sự là em gái của anh, chứng minh cô ấy không chịu nhiều khổ cực, đây là kết quả mà anh muốn nhất.

"Lúc tôi gặp La Hiểu Mộng, tôi cảm thấy cô ấy quá giống em gái tôi." Trình Kiêu nói, "Tôi không khống chế được nhìn cô ấy nhiều vài lần. Lúc đó tôi đã giải thích với cô ấy, nhưng tiếc là cô ấy không tin"

Ti Tuấn Kiệt gật đầu, La Hiểu Mộng đã nói với anh ấy chuyện này, cô ấy thật sự không tin. Chẳng lẽ ông chủ thật sự xem Hiểu Mộng là em gái mình? Đó không phải là một lý do bắt chuyện sao?

"Chắc anh không biết, tôi từng có một cô em gái cũng tên là Hiểu Mộng bị mất tích năm ba tuổi đến giờ cũng chưa tìm được. Lúc tôi nhìn thấy La Hiểu Mộng trông cực kỳ giống với mẹ của mình, có chút sửng sốt giống như gặp được em gái nên mới thất thần. Anh giúp tôi giải thích với cô ấy một chút, tôi không cố ý, hy vọng cô ấy không cần để trong lòng"

Ti Tuấn Kiệt không biết có nên tin lời ông chủ không. Vẻ mặt của ông chủ rất chân thành, nhìn không giống như đang nói dối. Chẳng lẽ chuyện này là thật?

Anh không biết Hiểu Mộng có phải con nhà họ La hay không. Anh và Hiểu Mộng là bạn học từ cấp 2, Hiểu Mộng cũng chưa bao giờ nói về chuyện này. Nhưng theo anh được biết, ba mẹ Hiểu Mộng đối xử với cô cực kỳ tốt, thương yêu đến tận xương tủy, nếu thật sự không phải con ruột thì không thể yêu thương như vậy.

Cho nên, Hiểu Mộng không thể là em gái mất tích của ông chủ được.

Hơn nữa, anh nghe nói ông chủ là người Bắc Kinh, anh và Hiểu Mộng đều là người tỉnh F, trời Nam đất Bắc không có khả năng có liên quan, nhất định là nhầm rồi.

Việc này, Ti Tuấn Kiệt cũng không để trong lòng.

Anh thậm chí còn xem nó như trò đùa nói cho La Hiểu Mộng.

Trong lòng La Hiểu Mộng "lộp bộp" một chút, ngập ngừng hỏi: "Tuấn Kiệt, anh nói là... Anh ta từng có một người em gái tên Hiểu Mộng, mất tích lúc ba tuổi?" Lông mày cô nhíu chặt, lòng cô dậy sóng. làm sao cũng không bình tĩnh được.

Ti Tuấn Kiệt nói: "Đúng, ông chủ nói với anh, anh ấy và em gái anh ấy chênh lệch bốn tuổi. Em gái ông chủ mất tích năm ba tuổi, tới giờ cũng chưa tìm được. Anh ấy còn nói em gái bị bọn buôn người bắt cóc, cũng không biết bị lừa đến nơi nào. Lúc nhìn thấy em, ông chủ sững sờ vì ngoại hình của em rất giống em gái anh ấy"

La Hiểu Mộng nhíu mày, lòng nghĩ đến vài vấn đề, không tiếp lời Ti Tuấn Kiệt.

"Em nói xem sao chuyện này có thể xảy ra được?

Theo anh biết, em là con gái nhà họ La, ba mẹ em tốt với em như vậy, em sao có thể..."

em "Em đúng là được ba mẹ nhận nuôi" La Hiểu Mộng đột nhiên nói.

Ti Tuấn Kiệt sửng sốt: "Hiểu Mộng, em nói gì cơ? Em không phải con ruột của ba mẹ em sao?"

DTV

"Đúng vậy, em không phải con ruột của ba mẹ, em được ba mẹ nhận nuôi năm sáu tuổi." Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ti Tuấn Kiệt, La Hiểu Mộng nói đến ký ức xa xưa kia, "Em không biết em bị lừa bán khi nào, em không có chút ấn tượng với chuyện khi đó."

"Khi em bắt đầu ghi nhớ được chuyện, em đã ở tại nhà họ La, ba mẹ đối xử với em rất tốt. Từ nhỏ em đã biết mình không phải con ruột nhà họ La, em được ba mẹ nhặt được ở ven đường. Theo lời mẹ kể, em lúc ấy bị bệnh thoi thóp, sắp c.h.ế.t đến nơi. Ba mẹ thấy thương nên mang về, mang em đi bệnh viện khám bệnh. Sau đó, em dần dần hồi phục. Lúc đó, ba mẹ không có con, đối xử với em như con gái ruột. Sau này họ lại sợ em tủi thân, nên cũng không có con nữa."

Ti Tuấn Kiệt ngẩn ra, anh không ngờ tới Hiểu Mộng lại có quá khứ như vậy.

Cô không phải con nhà họ La, chẳng lẽ cô thật sự có khả năng là em gái của ông chủ sao?

"Hiểu Mộng, nói như vậy, em có thể hay không đúng là.." Ti Tuấn Kiệt hồi hộp nói.

La Hiểu Mộng lắc đầu: "Em không biết, nhưng em nghĩ trên đời chắc không có chuyện trùng hợp như vậy đâu. Nhà bọn họ mất tích một đứa bé, lúc em còn nhỏ được ba mẹ nhặt về, rồi em tình cờ đến công ty của anh ta phỏng vấn. Sao có thể trùng hợp như vậy được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-504.html.]

Ti Tuấn Kiệt lại không nghĩ như vậy. Ngay từ đầu, anh cho rằng khả năng trùng hợp gần như bằng không, Hiểu Mộng là con gái nhà họ La, không thể nào là em gái mất tích của ông chủ. Bây giờ nghe được Hiểu Mộng nói cô ấy không phải con ruột nhà họ La mà được nhận nuôi từ nhỏ, vậy thì có khả năng cô ấy và ông chủ là anh em ruột.

"Hiểu Mộng, anh cảm thấy có khả năng này.

Trong lòng La Hiểu Mộng thực sự cảm thấy khó chiu.

Cô cũng suy đoán về khả năng này.

Cô có thể là con nhà họ Tiêu, nhưng cô cũng sợ khả năng này.

Đứa bé nhà họ Tiêu mất tích, ai biết là lạc mất thật hay là bị bọn họ bỏ rơi. Nếu bọn họ bởi vì tư tưởng trọng nam khinh nữ bỏ rơi cô thì sao?

Nếu như có loại khả năng này, còn không bằng cô không biết gì hết.

Trong lòng cô cực kỳ rối loạn, sau khi từ biệt Ti Tuấn Kiệt, trong lòng rốt cuộc không bình tĩnh được.

Cô không biết mình về ký túc xá bằng cách nào, cô nằm trên giường suy tư về vấn đề này.

Cô nằm suy nghĩ vẩn vơ.

Một lúc sau, cô ngồi dậy, ngồi xuống bàn, lấy giấy ra bắt đầu viết một bức thư.

Thôn của cô không có điện thoại, cô cũng không thể xếp hàng để gọi điện thoại công cộng ở trường, vì vậy viết thư là cách trực tiếp nhất.

Cô muốn nói chuyện này cho ba mẹ biết, tâm sự với họ...

Trong khi La Hiểu Mộng xoắn xuýt bất an, Trình Kiêu đã về đến nhà họ Tiêu.

Cứ một tuần anh lại về nhà họ Tiêu một lần, không phải là anh không muốn trở về mỗi ngày mà do anh ở trường học, việc học rất nặng, bây giờ anh lại lập nghiệp mở công ty, mỗi ngày đều có rất nhiều việc, có đôi khi sẽ bận đến nửa đêm.

Mỗi tuần về nhà một lần ở cùng ông nội và mẹ. Đợi sau này anh không bận, anh sẽ cố gắng về nhà mỗi ngày cùng ông nội và mẹ.

Nhìn thấy mẹ đang tưới hoa trong sân, tâm trạng bà có vẻ rất vui. Trình Kiêu rất muốn nói với bà anh có tin tức về em gái nhưng lời nói đến miệng lại không thốt thành lời, sợ rằng chỉ là mừng hụt.

Thở dài, anh đi bộ về nhà.

Ông nội đã về từ lâu, ông đang cầm kính lão đọc báo trong phòng khách.

Gần đây, ông nội luôn nói rằng ông muốn nghỉ hưu, nhưng quốc gia vẫn không dám để ông đi, nói rằng ông có thể làm thêm vài năm nữa.

Thật ra Trình Kiêu rất muốn ông nội về hưu, như vậy ông cũng không cần vất vả như bây giờ. Có đôi khi ông nội còn bận rộn hơn cả cậu. Ông lớn tuổi như vậy rồi, chỉ sợ không chịu nổi.

"Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông" Trình Kiêu bước đến bên cạnh ông Tiêu, do dự mãi mới quyết định nói với ông.

Anh sẽ đi điều tra chuyện này, tỉnh F tuy xa nhưng cũng không khó tìm. Thôn làng kia rất hẻo lánh nhưng muốn tìm một người thì vẫn có thể làm được.

Ông Tiêu đang đọc báo, nghe được những gì Trình Kiêu nói, ông đặt tờ báo xuống, buông kính đọc sách và ngước nhìn anh, "Sao vậy? Có chuyện công việc gì làm khó cháu sao? Nói với ông nội, ông nội giúp cháu nghĩ cách"

Trình Kiêu lắc đầu, anh không lo lắng về công việc, mà cho dù có lo lắng anh cũng sẽ không phiền ông nội. Đàn ông xây dựng sự nghiệp sao có thể không gặp chút khó khăn nào? Nếu như chút khó khăn đó cũng không chịu được, phải về nhà kể khổ, cần sự trợ giúp của gia đình thì cũng quá vô dụng.

Anh không có nhu nhược như vậy.

Loading...