Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 501

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn số lợi nhuận mà bà xã mình kiếm hôm nay, vậy mà có tận ba mươi đồng, một tháng lên tới chín trăm, một năm sẽ được tận một vạn. Hơn nữa, tương lai chắc chắn sẽ không chỉ có như thế này, chắc chắn sẽ kiếm được càng ngày càng nhiều, đột nhiên ông ấy cũng cảm thấy rằng, vợ mình đi con đường này cũng khá tốt.

Vãn Vãn từ bên ngoài đổ rác trở về, vừa lúc cô nghe được ba mẹ ngồi đó nói chuyện vạn nguyên hộ.

Cô nói: “Vạn nguyên thì sao đủ? Sau này chúng ta phải trở thành mười vạn nguyên hộ, kiếm được một trăm vạn, con tin việc làm ăn của mẹ sẽ càng ngày càng đi lên. Chỉ cần ăn qua món ăn mẹ nấu, rất nhiều người sẽ trở thành khách ruột đấy"

Vãn Vãn tự tin, thậm chí cô còn nghĩ, bây giờ mở quán trước, chờ đến khi có được lượng khách nhất định thì bọn họ sẽ đi thuê hẳn một cửa tiệm nào đấy, mở một cửa tiệm.

Mở quán và mở cửa tiệm, đây là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Dù sao mở quán là hộ kinh doanh cá thể, mở cửa tiệm tuy thuộc cấp bậc rất lớn nhưng cũng được gọi là hộ kinh doanh cá thể, chỉ có điều chúng không cùng cấp bậc.

Mở cửa tiệm, đương nhiên phải xa hoa hơn chút, sạch sẽ hơn chút.

Không giống mở quán bán bên ngoài, người đến người đi, ngựa xe như nước, có biết bao lớp bụi bay lên bám lên?

Nó thật sự không lành mạnh.

Nhưng ăn một miếng không thể trở thành một tên to béo, bọn họ chỉ có thể bước từng bước một. Trước hết bắt đầu từ việc mở quán, chờ đến khi lượng khác sau này ổn định rồi, việc buôn bán càng ngày càng phát triển, dựng được thương hiệu với bên ngoài, sau đó mới mở cửa tiệm, vậy mới không Iỗ.

Lục Tư Hoa nói: “Câu này của Vãn Vãn mẹ thấy được đó, chúng ta nhất định không nên hài lòng chỉ với chút tiền ấy, nhất định phải càng ngày càng nỗ lực. Mẹ tin bản thân mình chắc chắn có thể tự lập nghiệp được, cũng chắc chắn đủ để trở thành một bà chủ có trình độ."

Bây giờ Lục Tư Hoa đang tràn đầy tự tin và ý chí mãnh liệt.

Là một người bị khơi dậy tâm tư lập nghiệp, bước một bước không thể quay lại, không kiếm được tiền quyết không bỏ cuộc.

“Mẹ, con ủng hộ mẹ, con tin tưởng mẹ chắc chắn có thể làm được.” Vãn Vãn làm ra động tác cố lên với bà ấy.

Tô Cần cũng vội cổ vũ cho vợ mình: “Tư Hoa, anh cũng ủng hộ em, em là người giỏi nhất.

Lục Tư Hoa mỉm cười.

Người phụ nữ tự tin là người đẹp nhất, Lục Tư Hoa bởi vì lúc này mở quán kiếm được rất nhiều tiền lời mà bà ấy bỗng chốc tỏa sáng vẻ tự tin đầy mỹ lệ.

Tô Cần nhìn đến ngây người.

Tô Vãn Vãn thấy vậy bèn lén lút lui ra ngoài, để lại khoảng không gian này cho ba mẹ cô.

Lúc Lục Tư Hoa đang kiếm tiền, ở nơi xa xa Bắc Kinh, Trình Kiêu cũng đang gây dựng sự nghiệp, công ty anh chính thức được thành lập.

Ông cụ Tiêu đích thân cắt băng khánh thành, ngay cả thị trưởng cũng tới chứ đừng nói đến hiệu trưởng trường.

Đối với Hoa Đại mà nói, có khát vọng cao cả như vậy, còn giải quyết được nan đề cuộc sống cho rất nhiều sinh viên, sao hiệu trưởng có thể không hài lòng?

Ông ta đương nhiên là vui.

Hơn nữa Hoa Đại xuất hiện một nhân tài như vậy, còn để lại tên tuổi ở chỗ thủ trưởng, đây là chuyện tốt gì thế?

Rất nhanh, công ty Trình Kiêu vừa sáng lập, nhóm sinh viên đầu tiên đã bắt đầu bắt tay vào công việc.

Đây đều là một số sinh viên năm nhất năm hai, rất nhiều người bọn họ nhà rất nghèo, trước đây đi học cũng rất khó khăn. Ngày thường bọn họ sẽ đến lớp, kiếm chút phí sinh hoạt, chuyện tốt mà đúng không?

Vả lại ở trong công ty, bọn họ có thể thể hiện giá trị của mỗi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-501.html.]

“Tiêu Trình, cảm ơn cậu.” Có một sinh viên nói.

Trình Kiêu đã dời hộ khẩu về nhà họ Tiêu, tất nhiên tên cũng phải sửa lại. Từ Trình Kiêu biến thành Tiêu Trình, nhưng đối với Trình Kiêu, có đổi thành tên gì anh cũng chẳng thấy sao, tên họ vốn là để cho người khác kêu.

“Cảm ơn tôi thì có ích gì? Nếu muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn chính bản thân cậu.” Trình Kiêu nói với giọng đều đều.

Sinh viên nọ nói tiếp: “Tôi đương nhiên muốn cảm ơn cậu. Có lẽ cậu không biết, từ nhỏ tôi đã sống trong một thôn ở miền núi vô cùng lạc hậu và bần cùng. Thôn kia của bọn tôi tổng cộng chỉ dưới một trăm hộ gia đình, từ trong thôn muốn ra ngoài đi chợ mua đồ phải mất vài tiếng đồng hồ đi đường núi. Tôi là sinh viên đầu tiên trong thôn ra, niềm hy vọng của toàn bộ mọi người trong thân đều treo hết lên người tôi. Ngay cả học phí của tôi cũng là mọi người trong thôn mỗi người đóng góp một ít."

Trình Kiêu lẳng lặng đứng nghe, không ngắt lời.

“Những người trong thôn bọn tôi thực sự đều rất mộc mạc, có thể được bước ra khỏi thôn nơi miền núi, là hy vọng của bọn họ. Được học đại học thực sự là một điều rất vinh dự đối với tôi. Mọi người dù nghèo đến mấy cũng sẽ tích cóp từng đồng từng cắc một mà tặng cho tôi"

Người nọ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vốn tôi đã quyết định sẽ vừa học vừa làm, không ngờ rằng vừa ngủ đã có người lót gối cho, đây là chuyện không thể tốt hơn. Chính vì nguyên nhân này, cho nên tôi mới muốn cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội này"

Trình Kiêu nói: “Cậu thật sự không cần cảm ơn tôi, cậu cũng đã dùng chính năng lực của mình mới nhận được lời mời bước vào công ty nhà họ Tiêu. Hy vọng cậu có thể làm tốt việc mình, đừng gieo hy vọng cho tôi, đừng để mọi người trong thôn thất vọng” Nói xong, anh vỗ bả vai người nọ.

“Tuấn Kiệt hiểu rõ” Ti Tuấn Kiệt đột nhiên cười.

Tảng đá đè nặng trong lòng cậu ta cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

“Đúng rồi, bạn gái tôi cũng muốn ứng tuyển vào vị trí của công ty, không biết... Ti Tuấn Kiệt muốn nói lại thôi.

Trình Kiêu công tư phân minh: “Muốn bước vào công ty, tự lấy năng lực thật sự của mình ứng tuyển là được. Trong công ty không dùng tình cảm, hy vọng cậu biết điều này"

Ti Tuấn Kiệt liên tục nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Bạn gái tôi rất xuất sắc, là sinh viên cùng chuyên ngành với tôi, có lẽ cô ấy thật sự hữu ích."

DTV

Trình Kiêu nói: “Có hữu ích hay không, qua phỏng vấn mới có thể nói rõ"

Ti Tuấn Kiệt nói: “Điều này tôi biết, bạn gái tôi chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng"

Trình Kiêu nói: “Vậy được, chờ đến ngày mai hãy tới đây phỏng vấn, đến lúc đó tôi sẽ tự mình kiểm tra Gần đây Vãn Vãn lại sắp tới kỳ thi.

Bây giờ là năm 1985, Vãn Vãn phải lên lớp mười một.

Cô quyết định tham gia thi vượt lớp một năm.

Cô đã chuẩn bị và ôn tập lại toàn bộ nội dung chương trình học lớp mười một, nếu tham gia thi sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Vãn Vãn, em có lo lắng không?” Đóa Đóa nhỏ giọng hỏi cô.

Vãn Vãn lắc đầu: “Chuyện này thì có gì để lo lắng chứ, chuyện vượt lớp không phải chúng ta đã quyết định xong xuôi rồi à? Sao đây, chị không muốn vượt lớp nữa ư?"

“Đương nhiên muốn!” Đóa Đóa vô cùng kiên định.

Cô ấy cũng đã đưa ra quyết định, cô ấy muốn tham gia tiết lý luận ở lớp trên sớm một chút, thế là có thể sớm tốt nghiệp và thi vào đại học Thượng Hải.

Mà đại học Thượng Hải bên kia, cũng không phải dễ dàng thi vào được.

Cho nên cô ấy phải nỗ lực, nếu không một khi cô ấy thật sự không đậu được đại học, đến lúc đó làm sao có thể vào Thượng Hải được?

“Chúng ta cứ ôn tập cho thật tốt, qua mấy ngày đến kỳ thi vượt lớp, chúng ta không thể thi rớt. Nếu như thi rớt, vậy sẽ không còn cơ hội.” Vãn Vãn vỗ vai chị em tốt của mình.

Đóa Đóa nói: “Em cũng vậy đó, chúng ta đều phải nỗ lực, phải cố gắng tham gia tốt kỳ thi này. Lại nói: “À phải, dạo gần đây Trình Kiêu có viết thư cho em không?"

Vãn Vãn không hiểu sao cô ấy lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không có, anh Trình Kiêu đã đi Bắc Kinh, chắc chắn rất bận rộn, từ chuyện nhà trường, đến chuyện nhà họ Tiêu, anh ấy nhất định không còn sức để đi viết thư cho em đâu"

Loading...