Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 495
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:47
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vãn Vãn vừa nghe hai mắt sáng lên: “Ba, lúc đó có phải cả người ba đều đứng hình luôn không?"
“Phải, lúc đó cả người ba như c.h.ế.t lặng, ba vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, còn cho rằng mình bị nghỉ việc, bị Trường Thanh sính tới rồi bọn họ thương trường đâu"
“Sau đó ba mới biết, hóa ra đội vận chuyển của bọn ba đã được cải cách thành công ty, không phải xí nghiệp tư nhân, biên chế vẫn là biên chế của đội vận chuyển như trước, Bộ Vũ trang và Trường Thanh bọn họ mỗi bên quản lý một nửa. Trường Thanh ra tiền, Bộ Vũ trang cung cấp tài nguyên."
Vãn Vãn biết, vào những năm tám mươi chín mươi này, quả thật có rất nhiều xí nghiệp như vậy, từ tư nhân đến tập thể cùng nắm giữ cổ phiếu, cái này gọi là góp vốn. Có lẽ tình huống của đội vận chuyển có hơi đặc thù, là vì đội vận chuyển bên này có chút quan hệ với quân khu tỉnh, dù sao cũng là Bộ Vũ trang ra mặt. Cứ thế, sau khi anh Trường Thanh ký hợp đồng với công ty, cũng không thể nắm quyền quản lý công ty hoàn toàn, vẫn phải quản lý chung cùng Bộ Vũ trang.
Nhưng Vãn Vãn biết, trong vài năm tới, tình hình này cũng sẽ thay đổi, có lẽ sau này chúng cũng sẽ biến đổi.
Nhưng dù thế nào cũng đã bảo vệ được chén cơm của ba Tô, hơn nữa còn được thăng chức.
Đây thật sự là một điều tuyệt vời to lớn.
Tô Cần nói: “Trường Thanh còn lén lút nói với ba rằng, trước hết để ba quản lý chuyện công ty vận chuyển đã, về sau cục diện này cũng sẽ bị phá vỡ. Mai sau nhà họ Thiệu sẽ thành lập công ty vận chuyển cá nhân, đến lúc đó sẽ mời ba qua quản lý công ty đó."
Lục Tư Hoa nói: “Nhà họ Thiệu muốn thành lập công ty vận chuyển, có phải vì anh không, ông xã?"
“Anh cũng nghĩ như thế, nhưng Trường Thanh nói, cậu ấy là thương nhân, kiếm tiền mới là trọng yếu nhất. Anh có kỹ thuật và năng lực quản lý nhất định mới có thể, mặc dù chưa đủ nhưng anh có thể học. Trường Thanh cũng nói, sẽ đưa người đến dạy anh, dạy anh cách quản lý như thế nào."
Trong lòng Vãn Vãn cân nhắc một hồi, nhất định dụng ý của anh Trường Thanh không chỉ thế này. Về phần dụng ý là gì, tạm thời cô vẫn chưa đoán được.
Hiện tại phải cùng Bộ Vũ trang góp vốn, tiền kiếm được phải chia một nửa cho Bộ Vũ trang, đối với anh Trường Thanh mà nói, đây có thể không đủ.
Chắc chắn anh ấy sẽ lại mở một công ty khác, cũng là công ty vận chuyển. Nhưng bây giờ anh ấy đang làm việc với tư cách là một tư bản nước ngoài, tài nguyên ở huyện Nghi An đảm bảo không tốt bằng của Bộ Vũ trang, tạm thời không có tiếng tăm, cho nên anh ấy tiến hành ký hợp đồng trước.
Còn sau này muốn cải cách như thế nào, mở một công ty khác, hay nuốt luôn toàn bộ đội vận chuyển, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng cô biết, tham vọng của anh Trường Thanh sẽ không bao giờ chịu khuất phục dưới người khác.
“Ba, tốt quá, ba không cần nghỉ việc nữa, còn được làm giám đốc, trở thành người quản lý đội, đây quả thật là một điều đáng mừng” Vãn Vãn vui thay cho ba cô từ tận đáy lòng.
Tô Cần nói: “Ba cũng cảm thấy khá tốt, Trường Thanh còn nói, chức vụ này của ba, tiền lương mỗi tháng đến năm trăm đồng, còn nói sau này sẽ còn tăng thêm. Công việc hai trăm đồng thật sự rất nhiều, so với tiền lương ban đầu của ba cao gấp mấy lần"
DTV
Vãn Vãn nói: “Tiền lương năm trăm đồng cũng không tính cao, ba có biết ở Hồng Kông, một giám đốc cấp bậc quản lý cấp cao thì tiền lương một tháng bao nhiêu không?"
“Bao nhiêu?"
Vãn Vãn nói: “Ít nhất vài ngàn."
Tuy không biết thời này giá thị trường Hồng Kông bên kia ra sao, nhưng lấy giá cả trước mắt của Đại Lục bên đây, cộng thêm tình hình kinh tế Hồng Kông bên kia được nghe từ Thiệu Trường Thanh, cô đã tự tính toán chút. Chưa chắc chính xác, nhưng nói với ba Tô mấy lời này cũng đủ khích lệ ông ấy.
“Mấy ngàn? Nhiều vậy ư?” Tô Cần nuốt nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-495.html.]
Lục Tư Hoa nói: “Em cảm thấy, con số này có lẽ sẽ không ngừng tăng lên. Hôm nay em đến trường học của Vãn Vãn để hỏi thăm việc liên quan đến mở quán ăn sáng, mỗi ngày bọn họ kiếm ít nhất cũng năm mươi, một tháng như vậy lên đến một ngàn năm. Nếu số lượng khách càng đông thì sao? Đồ ăn phong phú một chút nữa thì sao? Nếu như bán ở khu phố sầm uất thì thế nào? Đây chỉ mới là lượng thu nhập sáng sớm, nếu bán thêm cơm trưa, cơm chiều nữa thì sao? Cơm trưa và cơm chiều cộng lại chắc chắn không thể ngừng ở mức này, số tiền sẽ càng nhiều. Tính toán một chút, một ngày một trăm năm mươi là ít đấy, một tháng được bao nhiêu? Chính là bốn đến năm ngàn. Mà Hồng Kông bên kia vốn làm ăn phát đạt, nhất định có thể."
Vãn Vãn giơ ngón tay cái với Lục Tư Hoa: “Mẹ, tính toán của mẹ quá chính xác.
“Tư Hoa, em thật sự quyết định bán đồ ăn sáng sao?” Tô Cần nói: “Bây giờ tiền lương của anh đã rất cao, em có thể không cần đi bán đồ ăn sáng nữa, tiền lương của anh có thể nuôi được cả gia đình, còn có rất nhiều."
Lục Tư Hoa nói: “Em đã quyết định, em sẽ mở quán buôn bán. Hôm nay em nhìn bên ngoài trường học của Vãn Vãn, nhìn những người đó mở quán bán, trên mặt đều tràn đầy biểu tình tự tin, em rất có hứng thú, em muốn ra kinh doanh."
Vãn Vãn nói: “Mẹ, Vãn Vãn ủng hộ mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn lợi nhuận còn tốt hơn so với bọn họ."
“Mẹ cũng thấy như vậy, dù mẹ vẫn chưa nếm thử đồ ăn của bọn họ, nhưng ngửi mùi cũng đủ để đoán được đại khái. Lục Tư Hoa cực kỳ tự tin.
Tô Cần lại không nói gì, còn nhíu mày tự hỏi.
Lục Tư Hoa nói: “Sao? Ông xã, anh không đồng ý cho em ra ngoài mở quán bán à?"
“Không không, anh không có nghĩ như vậy. Vừa thấy Lục Tư Hoa nghiêm mặt, Tô Cần vội xua tay: “Em có thể nghĩ như vậy là tốt, chỉ là anh sợ em vất vả, anh đau lòng cho em"
Sắc mặt Lục Tư Hoa lúc này mới tốt hơn, bà ấy nói: “Đây là chuyện chúng ta đã bàn bạc xong xuôi từ sáng sớm, nhất định em phải làm. Nhưng hôm nay vì ăn sáng xong mới đến đó nên cũng chưa nếm thử bữa sáng ở những quán đó, ngày mai em sẽ lại đến, không ăn sáng mà đến, sau đó sẽ nếm thử hương vị bên kia"
Vãn Vãn nói: “Mẹ, mẹ không cần phiền phức như vậy, bữa sáng bên đó con ăn qua rồi, so với hương vị của mẹ cách xa, con có thể bảo đảm"
“Chính vì con ăn đồ ăn mẹ làm lớn lên, trong lòng ít nhiều cũng sẽ thiên về mẹ hơn. Mẹ phải đi nếm thử đồ ăn họ làm thì mới quyết định mình nên làm thế nào."
Khi mẹ Tô đang tràn ngập khí thế chuẩn bị đánh một trận lớn, ở nơi Bắc Kinh xa xôi, Trình Kiêu cũng có ý nghĩ tương tự.
Bầu không khí thương nghiệp ở Bắc Kinh mạnh hơn nhiều so với huyện Nghi An.
Sau khi khảo sát thị trường và thấy được thế giới rộng lớn của Bắc Kinh, rất nhiều thương nhân đầu tư nước ngoài của Hồng Kông đã tỏa sáng hai mắt, cơ hội kinh doanh tốt như vậy sao bọn họ có thể bỏ lo?
Bọn họ mang đến một làn sóng thương nghiệp, cũng đồng thời mang đến những món đồ khoa học kỹ thuật tân tiến. Cho dù chỉ là một vài kỹ thuật về mặt sinh hoạt nhưng cũng đủ để kiếm ăn một thời gian trên Đại Lục.
Về phía Hoa Quốc, sau khi trải qua khói lửa chiến tranh và những cuộc khởi nghĩa nổi dậy, còn rất nhiều thứ vẫn đang dang dở, khát vọng lớn nhất giờ đây không phải là đợi những thương nhân đầu tư nước ngoài của Hồng Kông mang những kỹ thuật tân tiến đem về Đại Lục ư?
Có công nghệ kỹ thuật, còn sợ không thể đứng lên nổi sao?
Có tư bản, còn sợ không khởi sắc?
Miễn là gan bạn đủ lớn, vậy thì có thể đào hẳn một thùng vàng trong làn sóng đầy ắp cơ hội kinh doanh này.
Có thể không chỉ đào được một thùng, có thể lên hai thùng ba thùng, thậm chí nhiều hơn.
Lòng Trình Kiêu cũng đã có chút bồn chồn.