Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 492
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:41
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Có đây có đây, đúng lúc có mấy nhà mẫu, đã lắp đặt hoàn hảo. Căn nhà này càng rẻ hơn, đó là vì đã lắp đồ xong xuôi nên có rất nhiều người không muốn mua, vừa hay đang có khuyến mãi. Có mười căn mẫu, mọi người thích căn nào, trên tầng cũng ở đây” Ông chủ Hứa vừa nói, vừa chỉ một ngón tay vào sơ đồ mô hình trước mặt.
Vãn Vãn nhíu mày, nhà mẫu không những đã trang hoàng lại còn rẻ ư? Sao có thể?
Có lẽ ba mẹ không biết gì về phương diện này, nhưng sao cô có thể không hiểu? Cô đến từ đời sau, loại nhà nào có giá thế nào cô đều vô cùng hiểu rõ.
Nhưng bây giờ ông chủ Hứa lại nói dạng nhà mẫu như này càng rẻ hơn, trong lòng cô tức khắc sinh ra hoài nghi.
DTV
Cô nhìn anh họ mình đứng bên cạnh, chẳng lẽ anh họ đã nhúng tay vào?
Muốn sử dụng cách này để mua cho bọn họ một căn nhà sao?
Nhưng vì sợ trong lòng ba mẹ có ý kiến nên đã bàn bạc trước với ông chủ Hứa rồi?
Không thể không nói, suy đoán của Vãn Vãn cực kỳ chuẩn, đã sắp chạm tới chân tướng.
Tất nhiên Vãn Vãn không giống ba mẹ cho rằng tài sản của nhà họ Thiệu không thể chấp nhận, nhưng này cũng phải có giới hạn.
Anh họ thân là con cháu, muốn mua nhà cho chú bác, suy nghĩ này không gì đáng trách.
Nhưng ba mẹ cũng có nỗi đắn đo riêng của họ, chắc là không muốn khiến ông nội khó xử đúng không? Dù sao thì bà nội cũng không phải người thân, lỡ như ba bị bọn họ cho rằng muốn tranh đoạt tài sản với bọn họ thì sao đây?
Thân phận họ hàng này, bọn họ không dễ dàng tiếp nhận chút nào.
Cũng không thể vì chút chuyện cỏn con này mà mọi người ầm ĩ khiến người mất vui được.
Cô cũng tán thành quyết định của ba mẹ, quyết định này kỳ thật cũng rất tốt.
Nếu bọn họ tự nỗ lực, sau này sẽ không cần sợ không kiếm được tiền.
“Thật đấy à, vậy bọn tôi đi chọn nhé. Ông chủ Hứa, hay anh nói cho bọn tôi biết, mười căn nhà này trông như thế nào?” Hai mắt Tô Cần sáng rực lên.
Ông chủ Hứa gọi một giám đốc kinh doanh tới, người chuyên môn giới thiệu tình hình từng căn cho cả nhà Tô Cần.
Giám đốc kinh doanh cũng là một người diệu kế, ngay cả khi ngay lúc ấy ông chủ Hứa chưa từng nói trước với ông ta câu nào, chỉ từ vài ba câu của ông chủ Hứa ông ta cũng đoán được ý của ông chủ.
Vì thế khi giới thiệu càng thêm hăng hái, nhưng đồng thời cũng không bị lộ tẩy.
“Nghe cậu nói dường như tất cả đều khá tốt, chúng ta đi xem chút nhỉ?” Tô Cần nghe bài giới thiệu mười căn nhà xong thì thấy căn nào cũng tốt. Nhưng để biết có phù hợp hay không thì bọn họ phải thấy được tận mắt mới biết, thế nên bọn họ quyết định tự mình đi xem.
Tô Cần kích động, ông ấy hận không thể lập tức nhìn thấy căn nhà.
“Ông Tô, mười căn này không nằm cùng tòa nhà, nhưng vẫn cùng nằm một tiểu khu, tôi đưa mọi người đi xem nhé.” Giám đốc kinh doanh cười hì hì rồi nói.
Tô Cần liên tục gật đầu, cả nhà lập tức xuất phát đến tiểu khu kia.
Thiệu Trường Thanh và ông chủ Hứa cũng đi theo.
Văn phòng bất động sản có xe bus nhỏ chở bọn họ đến đó, cho nên bọn họ cũng không cần tự bắt đi.
Ở trên xe, Vãn Vãn không khống chế được mà nhìn Thiệu Trường Thanh nhiều vài lần.
“Sao thế, Vãn Vãn?” Vãn Vãn quá mức gây chú ý khiến Thiệu Trường Thanh vẫn phải để mắt tới.
Vãn Vãn thoáng nhìn một vòng, ba Tô và mẹ Tô đang ngồi phía trước nói chuyện với giám đốc kinh doanh, cô đến gần Thiệu Trường Thanh rồi nhỏ giọng nói với anh ấy: “Anh họ, anh nói thật cho em, giữa anh và ông chủ Hứa có phải bày trò mèo gì rồi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-492.html.]
Thiệu Trường Thanh sửng sốt nhưng trong lòng rất tán thưởng Vãn Vãn, cô em gái họ này cũng thật không đơn giản, anh ấy vốn cho rằng có thể che giấu đến trời đất không biết, không ngờ vẫn bị cô nhìn ra.
Anh ấy cũng không muốn gạt Vãn Vãn nữa, chuyện này cũng không giấu được, trước sau gì chuyện này cũng bị phát hiện. Hơn nữa Vãn Vãn thông minh như vậy, nếu anh ấy định tiếp tục che giấu đi nữa thì chẳng lẽ có thể đủ để khiến cô tin tưởng ư?
Chắc chắn không thể.
“Đúng là không lừa được em, để em nhìn ra rồi à?” Thiệu Trường Thanh cười nói.
Tô Vãn Vãn chớp hai mắt, ngay từ đầu cô chỉ là đoán mò, không ngờ rằng cô đã đoán đúng thật, thật sự chuyện này anh họ và ông chủ Hứa đã nhúng tay vào rồi sao?
“Thật ra là anh muốn mua một căn nhà cho mọi người, nhưng sợ chú không đồng ý nên đã nhờ ông chủ Hứa báo giá thấp lại, số tiền còn lại thì tính vào tài khoản của anh, anh sẽ trả chúng"
Tô Vãn Vãn nói: “Anh họ, anh không sợ ba mẹ em cuối cùng cũng sẽ biết chuyện này sao, đến lúc đó bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"
Thiệu Trường Thanh cười nói: “Không sợ, không phải còn có em à? Chắc chắn em sẽ giải thích cho chú và dì giúp anh mà."
Đúng thật là anh ấy không lo lắng, ngay cả Vãn Vãn không nói đỡ giúp anh ấy thì cũng không cần lo lắng.
Đây vốn là chuyện tốt mà, có gì phải lo chứ?
Vãn Vãn nói: “Lần trước bà nội đã tặng em một căn biệt thự, em đã ngại nhận lắm rồi. Bây giờ anh lại mua nhà nữa, thật khiến nhà bọn em không tiếp nhận nổi"
“Đây có gì đâu? Tiền của nhà họ Thiệu cũng chính là tiền của nhà họ Tô, bọn em cứ luôn không muốn nhận tiền nhà họ Thiệu, vậy anh cho mấy căn nhà, thật sự không có gì. Ông nội, bà nội và ba mẹ anh cũng đã biết, đảm bảo bọn họ sẽ còn mừng mà xem"
...
Chẳng mấy chốc, nhà họ Tô đã chọn được nhà.
Căn nhà mà gia đình Vãn Vãn chọn nằm ở tòa 8 khu Sáu lầu 3.
Lúc này vẫn chưa có nhà cao tầng, cao nhất cũng chỉ có sáu tầng, cũng không có thang máy, nhưng độ cao này không đến mức phải sợ leo thang bộ.
Vãn Vãn cũng biết, sau khi tiến hành cải cách, tương lai sẽ càng ngày càng nhiều nhà hơn, chúng cũng càng ngày càng cao hơn.
Ông chủ Hứa có kinh nghiệm xây nhà cao tầng, nhưng quy hoạch của toàn thành phố huyện Nghi An đều ở chỗ này, nhà ở không thể xây quá cao, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan kiến trúc thành phố.
Sáu tầng đã là tương đối cao, những tòa ở tiểu khu khác đều chỉ xây năm tầng là chính.
Còn của ông chủ Hứa, đó là một tiểu khu hoàn toàn mới, một môi trường tốt, ba cục đẹp mắt, khung cảnh tuyệt vời khiến ba Tô và mẹ Tô chỉ liếc mắt một cái đã thích.
Nhà của đội vận chuyển cho rất nhỏ, chỉ bốn đến năm chục mét vuông, vì nhiều vách ngăn cách phòng nên phòng mỗi người trong nhà đều nhỏ. Sống rất áp lực, rất thiệt thòi. Nhưng vì là nhà của nhà nước, cũng không cần tốn tiền nên dù có phải chịu ấm ức hay áp lực đến mấy cũng không thể để bụng.
Bây giờ họ đã mua nhà mới, tất cả đã khác.
Đương nhiên phải càng lớn, càng thoải mái càng tốt.
Bọn họ chọn căn nhà có tổng diện tích là 120 mét vuông, có thể tách ra năm gian phòng, phòng khách rất rộng, còn cực kỳ thoải mái. Sau này khi mấy thằng con trai trở lại, có dắt con dâu về cũng không sợ không có chỗ ở.
Chỉ có điều, tuy căn nhà đã được trang trí đẹp mắt nhưng ông chủ Hứa là người Hồng Kông, cho nên gian phòng khách thật sự rất lớn, chỉ có thể chia thành bốn phòng. Dù Tô Cần nhìn có hơi đau lòng, rõ ràng có thể chia ra năm phòng, nhưng nhà đã được lắp đặt hoàn hảo, không cần tốn thêm một khoản khác để trang hoàng, nên như vậy cũng ổn.
Phòng khách rộng rãi, vừa bước vào đã thấy thoáng mát, nhìn cũng thoải mái.
Vãn Vãn nói: “Ba mẹ, con thấy bài trí như vậy rất tốt.
Bốn phòng là đủ rồi, ngày thường các anh con cũng không trở lại, lúc bọn họ về thì con đến phòng khách ở là được, không cần phải tách năm phòng làm gì.