Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 489
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:35
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạc Ngọc Nguyệt đỏ mắt kể lể: "Ông nội, sao số cháu nó lại khổ thế này chứ! Cha mẹ không hề thích cháu, bọn họ chỉ toàn đánh đập cháu rồi mắng con là đồ vô dụng. Nhà họ Mạc không chỉ có một đứa con là cháu, còn có em trai nữa, trong mắt bọn họ chỉ có em trai mà chẳng có một chút xíu nào cho cháu. Bọn họ bắt cháu làm đủ thứ việc này việc nọ, hôm nay lau nhà, ngày mai lại giặt quần áo, nấu cơm. Lúc cháu nói con muốn đọc sách thì bọn họ lại đánh đập, nói là đọc nhiều sách làm gì, nhờ có tí việc mà cũng khó khăn"
Ông cụ Tiểu hỏi: "Thật không?"
"Thật mà ông nội, cháu chỉ muốn quay về nhà thôi."
Ông cụ Tiêu nói: "Nhưng cháu đã đổi sang họ Mạc, là người nhà họ Mạc rồi"
Mạc Ngọc Nguyệt vội nói: "Ông nội, cháu mang thai con của anh Trình Trình, chỉ cần gả cho anh ấy là có thể quay lại nhà họ Tiêu rồi."
Ông cụ Tiêu nhíu mày, lúc trước cô ta đã nói câu này rồi mà, sao giờ còn nhắc lại?
"Cháu có yêu Trình Trình không?"
"Có ạ, tất nhiên cháu có yêu rồi, nếu không yêu sao cháu có thể gả cho anh ấy được? Tuy lúc đầu là anh ấy ép buộc nhưng sau đó cháu cũng yêu anh ấy, cháu muốn trở thành vợ của anh ấy"
Ông cụ Tiêu hỏi tiếp: "Nếu ông có thể để cháu trở về mà không cần gả cho Trình Trình thì cháu còn đồng ý gả cho thằng bé nữa không?"
Mạc Ngọc Nguyệt sinh nghi: "Thật hả ông?" Mặc dù cô ta rất muốn về nhưng sao đột nhiên ông nội lại hỏi như vậy?
Ông cụ Tiêu lại nói: "Ngọc Nguyệt à, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, một người mang thai cho dù chưa đẻ ra cũng có thể kiểm tra được nó có phải là con của một ai đó không?"
Mạc Ngọc Nguyệt thót tim: "Còn có kỹ thuật như vậy sao?" Sao cô ta không biết?
"Có thể, đó là công nghệ kỹ thuật mới, có thể kiểm tra ra quan hệ cha con, cũng có thể kiểm tra ra quan hệ mẹ con." Ông cụ Tiêu nghiêm túc nói.
Lúc này thì Mạc Ngọc Nguyệt hoảng thật rồi, nhưng cô ta vẫn cảm thấy ông cụ Tiêu chỉ đang lừa mình.
"Cháu cũng biết quy củ của nhà họ Tiêu rồi đấy, nếu cháu thật sự mang thai đứa con của Trình Trình mà muốn gả vào nhà họ Tiêu thì nhất định phải xét nghiệm xem đứa bé này có phải của Trình Trình không. Năm đó Trình Trình nhận tổ quy tông cũng phải xét nghiệm ADN như vậy mới xác định thằng bé đúng là con cháu nhà họ Tiêu"
Mạc Ngọc Nguyệt vô cùng hoảng sợ, nhưng cô ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
"Lúc đó anh Trinh Trình đã khinh bạc cháu, đứa trẻ này chắc chắn là của anh ấy, nhất định có thể xét nghiệm ra được." Trong lòng cô ta lại đang nghĩ cách cố ý sinh non, một khi chuyện này truyền ra, Trình Kiêu chắc chắn phải ôm chuyện xấu này lên người rôi.
"Cháu nói Trình Trình khinh bạc cháu đúng không?
Vậy cháu nói cho ông nội chi tiết hơn đi, thằng bé khinh bạc cháy lúc nào? Ở đâu? Cái thai được mấy tháng rồi?"
Mạc Ngọc Nguyệt bối rối, nãy giờ vẫn bận nghĩ cách nên buột miệng trả lời: "Là hai tháng trước, ở trong nhà chính nhà họ Tiêu luôn ạ."
DTV
"Chính là cái lần cháu nói Trình Trình nhìn lén cháu đi vệ sinh hả?" Ông cụ Tiêu hỏi lại ngay.
Mạc Ngọc Nguyệt chẳng suy nghĩ lại đã gật đầu: "Chính là lần đó ạ!"
Ông cụ Tiêu nghe vậy lập tức đập mạnh tay xuống bàn một phát: "Đồ vô liêm sỉ!"
Gần đây nhà họ Tô xảy ra rất nhiều chuyện.
Đội vận chuyển của ba Tô đang muốn cải cách.
Chuyện này ông ấy đã biết từ sáng sớm, năm ngoái cũng đã có kiểu thông báo tương tự.
Mọi người đều cảm thấy bất an, không ai biết sau cải cách bọn họ sẽ phải đi đâu, làm sao để có thể ở lại đội vận chuyển?
Nhưng không còn cách nào, cải cách chính là cải cách, không thể chỉ vì bọn họ kháng nghị mà đội vận chuyển có thể tạm dừng cải cách.
Đây là xu hướng, rất nhiều đơn vị đã thực hiện cải cách, ngoài những đơn vị công lập đó còn có cả các đơn vị nhà nước.
Rất nhiều đơn vị đội vận chuyển liên kết như bọn họ đều phải đối mặt với chuyện cải cách.
Hơn nữa, sáng sớm Tô Cần còn nhận được thông báo rằng, đội vận chuyển sẽ sa thải bớt một số người, sẽ không giữ lại toàn bộ bọn họ.
Về phần dựa vào tiêu chuẩn nào, không ai biết, trong lòng mọi người đều tự có suy đoán riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-489.html.]
Cũng không ai nắm rõ, loại tiêu chuẩn này là dựa theo trình độ làm việc, hay là dựa theo mối quan hệ cá nhân mà định ra.
Nếu dựa theo trình độ làm việc, vậy thì những người có trình độ chuyên môn chẳng cần sợ gì.
Nhưng nếu dựa theo mối quan hệ thì sao đây?
Mối quan hệ cá nhân, đây cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể có, được mấy người có thể quen được sếp lớn chứ?
Và những người có trình độ chuyên môn tất nhiên sợ nhất là những kẻ có quan hệ thế này.
Nhưng những kẻ dựa vào quan hệ đó sao có thể không kiêng kị mấy người có tài thực sự như bọn họ đây?
Suy cho cùng, đợt cải cách lần này chẳng ai biết tiêu chuẩn đặt ra là gì.
Đương nhiên Tô Cần cũng đang lo lắng chuyện này.
Vãn Vãn vừa về tới nhà đã nhìn thấy ba Tô đang ngồi trên sô pha trong phòng khách mà than ngắn thở dài.
“Ba à, ba sao thế?"
Tô Cần than một tiếng, cũng không màng mở miệng nói chuyện.
Lục Tư Hoa ở bên cạnh nói: “Đội vận chuyển của ba con sắp cải cách, cũng không biết kết quả ra sao, ba con là đang lo lắng mình bị cho thôi việc đấy"
Vãn Vãn lúc này mới nhớ tới, thời điểm này năm trước, ba Tô cũng đã từng đề cập qua chuyện này.
Nhưng bởi vì cải cách mãi không làm, cho nên cũng chẳng có bao người quan tâm chuyện này quá mức.
Ai biết cuộc cải cách này có thể thực hiện được không, lỡ như sau này cũng không cần cải cách luôn thì sao?
Chỉ có Vãn Vãn biết, cuộc cải cách nhất định phải được thực hiện.
Đó là vì sau này có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước và doanh nghiệp trung ương đã tiến hành cải cách, một số nền kinh tế tập thể cũng đã được nhận thầu.
Ngay cả khi đất đai đã được giao tận tay cho từng người dân, khu đơn vị tập thể còn cách bao xa?
Theo cô biết, đội vận chuyển là dễ bị phân rã nhất, bởi vì mặt lợi nhuận của nơi này quá lớn.
Vào thời những năm tám mươi chín mươi, hưng thịnh nhất là đội vận chuyển, dễ kiếm tiền nhất cũng là đội vận chuyển.
Cho dù là đội vận chuyển trực thuộc đơn vị của bộ Vũ Trang đi nữa, nhưng ở một đội vận chuyển kiếm tiền như vậy thì có biết bao người nhìn chằm chằm vào?
Còn có những tên tư bản đầu tư từ nước ngoài, ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm muốn nhận thầu một hai cái, còn có bộ Vũ Trang làm hậu thuẫn, cơ hội tốt như vậy sao không có ai muốn tham gia?
Cải cách chẳng qua chỉ là chuyện thời gian, sớm hay muộn cũng phải thay đổi.
Còn kết quả cuối cùng như thế nào, tuy Vãn Vãn lo lắng nhưng cũng không thể làm gì.
Dù cho cuộc hôn nhân ra sao, cô đều sẽ luôn ủng hộ ba mình.
Vào giữa và gần cuối những năm tám mươi, những năm chín mươi, khắp nơi đều là hoàng kim. Chẳng sợ ba Tô bị sa thải khỏi đội vận chuyển, tương lai cũng không cần lo không có sự nghiệp tìm tới cửa.
Chẳng qua ở trong lòng ba có thể sẽ cảm thấy, sự nghiệp lang thang kiếm sống bên ngoài, sẽ chẳng thể nào yên ổn bằng việc chân chính làm việc trong đội vận chuyển đúng không?
Chung quy cả đời này của ông đều tương đối thành thật với lòng, luôn cảm thấy bát cơm sắt của mình không gì có thể đập vỡ.
Nhưng ông ấy lại không biết, bát cơm sắt này thật ra chẳng có một chút sắt nào, bây giờ đã gặp khó khăn khi đối mặt với loại lựa chọn như này, về sau thế giới bên ngoài càng lớn, cải cách càng thêm triệt để, ông ấy sẽ càng không thể đứng vững nổi.
Một người đâu thể nào bưng bát cơm sắt cả đời được, sẽ luôn có sự thay đổi.
Bây giờ được bưng bát sắt, nhưng sau này sẽ biến thành bát bùn.
Nếu có thể, cô thật sự hy vọng ba có thể bước ra khỏi, cho dù làm ăn nhỏ cũng không sao mà.