Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 488

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Trình thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng con trai thích Mạc Ngọc Nguyệt cơ.

Bà ấy thật sự không thích Mạc Ngọc Nguyệt, ánh mắt cô ta nhìn mọi người với vẻ rất coi thường.

Lục trước còn mỉa mai bà ấy là người phụ nữ ở nông thôn, không đáng được nhà họ Tiêu xem trọng, còn nói bà chỉ là một chiếc giày rách.

Nếu một người phụ nữ như vậy mà trở thành con dâu của bà, chỉ cần tưởng tượng cũng ra cuộc sống tương lai của gia đình sẽ thế nào, tương lai người mẹ chồng như bà ấy cũng rất khó trở mình.

Bà ấy không muốn Mạc Ngọc Nguyệt gả vào nhà mình, nhưng nếu con trai đã thích thì bà ấy chẳng có cách nào phản đối. Bây giờ nghe con trai nói không thích, rốt cuộc bà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Con không thích thì tốt rồi. Mấy hôm trước cô ta lại đến nhà họ Tiêu nói muốn ở lại đây, ông nội con đã từ chối rồi, thế mà mấy ngày gần đây lại nói muốn kết hôn với con, còn nói..."

Trình Kiêu nhíu mày.

"Cô ta nói đã mang thai con trai của con" Mẹ Trình nói xong thì chăm chú quan sát vẻ mặt con trai.

Trình Kiêu lập tức nổi giận: "Con chưa từng đυ.ng vào người cô ta thì con trai ở đâu ra?"

Mẹ Trình cũng cảm thấy Trình Kiêu không giống người sẽ tùy tiện chạm vào phụ nữ, huống chi cái cô Mạc Ngọc Nguyệt kia tạo cho bà ấy một cảm giác rất mưu mô.

Điều bà sợ nhất là con trai vô tình rơi vào bẫy của Mạc Ngọc Nguyệt nên mới hỏi anh.

Hiển nhiên, bà ấy đã lo lắng thái quá rồi.

"Đợi lát ông nội con về có lẽ sẽ tìm con"

Trình Kiêu không quan tâm lắm, tìm thì tìm, ông nội không phải người dễ dàng bị lừa bởi vài câu của Mạc Ngọc Nguyệt.

Ông nội tinh lắm!

Quả nhiên Trình Kiêu đoán rất chuẩn, ông cụ Tiêu không ngây thơ đến mức Mạc Ngọc Nguyệt mới nói mấy câu đã tin tưởng.

Trong thư phòng, ông ấy đang nói chuyện với Tiểu Ngô.

"Tiểu Ngô, cậu mau phân tích đi, chuyện gì vậy?"

Ông cụ Tiêu hỏi Tiểu Ngô.

Tiểu Ngô là cảnh vệ thϊếp thân của ông ấy, thỉnh thoảng trong nhà có việc gì ông ấy cũng hỏi thử Tiểu Ngô.

Đầu óc Tiểu Ngô linh hoạt hơn Tiểu Ngưu, đôi khi sẽ phân tích ra một vài chuyện.

"Thủ trưởng, theo quan sát của tôi thì cậu chủ không phải người như vậy." Tiểu Ngô mạnh dạn phát biểu ý kiến.

Ông cụ Tiêu lại hỏi: "Sao lại nói thế?"

"Thủ trưởng, ông còn không hiểu cách làm người của cậu chủ sao? Cậu chủ làm việc cẩn trọng có chừng mực, tuyệt không thể khinh bạc cô Mạc, huống hồ..." Tiểu Ngô liếc mắt nhìn ông cụ Tiêu, không dám nói tiếp.

Ông cụ Tiêu hỏi: "Sao không nói tiếp?"

"Tôi không dám nói, sợ Thủ trưởng tức giận"

"Nói đi"

"Huống hồ cô Mạc rất nhiễu sự, lần trước đã vu oan cho cậu chủ, nói cậu chủ sáng sớm đã nhìn lén cô ấy đi vệ sinh. Nhưng sự thật là sáng sớm hôm đó cậu chủ đến đến bệnh viện, bác sĩ có thể làm chứng."

Ông cụ Tiêu không nói gì, hơi thở lạnh băng chờn vờn quanh người ông, Tiểu Ngô cảm thấy chắc ông ấy đã tức giận rồi.

"Lần này cô Mạc lại nói cậu chủ quấy rối cô ấy, còn nói đồng ý kết hôn với cậu chủ là vì nể mặt Thủ trưởng, nhưng tôi không tin lời này, có lẽ Thủ trưởng ngài lại càng không tin."

Lúc này ông cụ Tiêu mới mở miệng: "Con bé Ngọc Nguyệt này bị tôi nuông chiều từ nhỏ nên sinh hư rồi, làm việc hoàn toàn vô tri. Tuy tôi mới đón thằng bé về nhà nhưng cũng có khoảng thời gian chín năm quen biết nó ở dưới quê, con người nó thế nào tôi đây vẫn rõ ràng. Thằng bé và ba nó như một khuôn đúc ra, tính tình y hệt nhau. Huống hồ người nhà họ Tiêu chúng ta cả đời chung tình, chuyên chính, thằng bé thích Vãn Vãn, sao có thể tùy tiện bất lịch sự với một cô gái khác được?"

Tiểu Ngô cung kính đứng nghe.

"Con bé Ngọc Nguyệt này, xem ra vẫn chưa c.h.ế.t tâm, còn muốn quay lại nhà họ Tiêu ta. Bây giờ nhà họ Mạc sa sút, không thể cung cấp cho con bé một cuộc sống vinh hoa phú quý, có lẽ nó không thích ứng được nên mới luôn muốn về đây. Khoảng thời gian trước, con bé nói nó đã hối hận rồi, muốn quay về nhưng tôi không đồng ý, chắc thế nên mới nghĩ ra cái cách này." Ông cụ Tiêu hiểu rất rõ tính cách Mạc Ngọc Nguyệt.

Tuy mười năm trước đứa trẻ này ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng chín năm sau đó ông ấy không ở bên cạnh, cũng không biết cô ta trưởng thành thế nào nữa.

Con người mà, chung quy tính cách cũng sẽ thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-488.html.]

Nếu muốn tiến vào nhà họ Tiêu mà lại dùng thủ đoạn này thì chỉ càng khiến ông coi thường.

Ông ấy càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với nhà họ Mạc, có lỗi với đồng đội cũ, ông ấy đã không dạy dỗ tốt cô ta, để cho tính cách của cô ta ngày càng không ra gì.

Ngay cả cái ý nghĩ đó cũng có thể nghĩ ra được.

Nhà họ Tiêu chỉ có một cháu trai là Trình Trình, một khi kết hôn với anh, vậy có khác gì nắm toàn bộ nhà họ trong tay đâu.

"Thủ trưởng, chẳng may cô ta khăng khăng nói là cậu chủ quấy rồi mình thì sao? Chẳng may cô ta một mực khẳng định đứa trẻ trong bụng là của cậu chủ thì sao?" Tiểu Ngô đưa ra suy đoán trong lòng.

Ông cụ Tiêu ngẩn ra, không phải không có khả năng này mà nó hoàn toàn có thể xảy ra.

"Đến lúc đó tôi... thử thăm dò con bé xem đã 11 Đúng là gừng càng già càng cay, ông cụ Tiêu đã nghĩ ra nên làm gì rồi.

Dù sao cũng không thể để Mạc Ngọc Nguyệt vào cửa.

Ông đã nhìn ra rồi, con bé Ngọc Nguyệt này đã hỏng thật rồi, một khi để cô ta vào cửa, cái nhà này sẽ chẳng ngày nào được yên ổn.

Ông ấy già rồi, liệu còn sống được mấy năm nữa? Ông ấy không muốn mấy năm tuổi già của mình vẫn phải sống những ngày tháng lo lắng đề phòng như vậy.

Nói thật, Vãn Vãn mới là cháu dâu lý tưởng nhất trong lòng ông ấy.

Vãn Vãn là một cô bé rất thông minh, rộng lượng, có thể giúp đỡ Trình Trình. Cưới một cô cháu dâu như vậy vào cửa mới có thể giúp nhà họ Tiêu ngày càng phát triển.

Ông ấy đã từng nghĩ đến những người khác, tỷ như cháu gái của mấy ông đồng đội cũ.

Những cô gái có gia thế, lại hiểu biết tường tận gốc rễ thì thiếu gì.

Nhưng Trình Trình không thích.

Ông ấy không có quá nhiều yêu cầu về gia thế, cưới cháu dâu quan trọng nhất là phải biết quán xuyến việc nhà.

Ngoài ra còn phải tương thân tương ái với Trình Trình.

Hạnh phúc của con cháu quan trọng hơn bất cứ nền tảng gia đình nào.

Hơn nữa, nhà họ Tiêu không cần thông qua liên hôn để củng cố quyền lực gia tộc.

Ông ấy cảm thấy thế là quá đủ rồi.

Ông ấy cũng tin rằng Trình Trình có đủ năng lực chấn hưng nhà họ Tiêu.

DTV

Mặc dù ông nhìn Mạc Ngọc Nguyệt từ bé đến lớn nhưng cô ta tuyệt đối không thích hợp làm cháu dâu nhà họ Tiêu.

Đừng nói Trình Trình không thích, cả ông già này cũng cảm thấy cô ta không xứng với Trình Trình.

Không phải ai cũng xứng với cháu trai của ông ấy.

"Thủ trưởng, chuyện này có cần nói với cậu chủ không ạ?"

Ông cụ Tiêu lắc đầu: "Không cần nói với nó, tôi sẽ xử lý chuyện này Trình Kiêu còn tưởng ông nội sẽ tìm anh hỏi chuyện này, không ngờ chờ qua mấy ngày vẫn không thấy động tĩnh gì.

Bây giờ anh mới biết, không phải ông nội không tìm anh mà là ông ấy tin tưởng anh.

Tin tưởng anh sẽ không làm ra chuyện như vậy nên mới không cần thiết phải tìm.

Sự tín nhiệm của ông nội khiến anh nảy sinh một sự cảm động không thể tả.

Sự tin tưởng của người thân thực sự khiến anh rất cảm động, trong lòng lại càng kiên định, anh nhất định phải cố gắng báo đáp ông nội.

Sau chuyện này, Trình Kiêu nhanh chóng chuyển vào ký túc xá đại học, ngăn chặn hoàn toàn sự đeo bám của Mạc Ngọc Nguyệt.

Khi Mạc Ngọc Nguyệt tìm đến nhà họ Tiêu một lần nữa, ông cụ Tiêu đã gọi thẳng cô ta vào thư phòng.

Trong lòng Mạc Ngọc Nguyệt vô cùng kích động, ông nội đồng ý rồi sao?

Cô ta có hy vọng trở lại nhà họ Tiêu rồi sao?

Gọi cô ta vào gặp mặt xong, ông cụ Tiêu chưa vào đề tài chính ngay mà hỏi cô ta sống ở nhà họ Mạc thế nào? Đã quen chưa? Sống có tốt không?

Loading...