Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 486
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:28
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc cậu bạn kia tìm cô nói huấn luyện viên Trương viết thư cho cô, còn nói rõ là thư tình, cô còn tưởng thầy ấy thật sự thích cô, muốn thổ lộ với cô cơ.
Kết quả cũng không phải như vậy?
DTV
Tóm lại là sao?
Là huấn luyện viên Trương chơi đùa một trận sao?
Thật khiến người ta dở khóc dở cười mà!
"Liệu có phải ai viết thư tình cho huấn luyện viên Trương mà lại lấy tên của em không?" Đóa Đóa suy đoán.
Vãn Vãn lắc đầu: "Không thể có chuyện đó được, ai rảnh mà giả mạo em viết thư tình cho huấn luyện viên chứ? Cùng lắm thì bọn họ không ký tên thôi."
Đóa Đóa nghĩ cũng đúng.
Tự nhiên ai rảnh viết tên Vãn Vãn làm gì? Trừ phi người này muốn đùa dai, trêu cợt Vãn Vãn.
Nhưng chuyện này có khả năng không?
Ai trong lớp sẽ đùa dai như vậy chứ?
Có ai hận Vãn Vãn đến mức trêu cợt cô như vậy?
Hình như không có mà.
Chẳng lẽ là...
Bản thân huấn luyện viên nhầm lẫn?
Hai người đoán tới đoán lui cũng chẳng biết tại sao.
"Hay để em đi hỏi huấn luyện viên thử xem?" Văn Vãn cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho rõ ràng mới được.
Tuy nói cô không cần đi tìm hiểu rõ ràng cũng được, dù sao huấn luyện viên huấn luyện quân sự xong sẽ đi thôi, nhưng huấn luyện viên Trương là huấn luyện viên của bọn họ, thành tích đợt huấn luyện này đầu nằm trong tay thấy ấy, chẳng may thầy ấy cho rằng phẩm hạnh cô không đoan chính thì biết làm sao?
Vạn nhất lại đánh giá cô không đạt tiêu chuẩn thì sao?
Vậy thì cô còn oan hơn cả Đậu Nga rồi.
Hay là đi hỏi huấn luyện viên cho chắc nhỉ?
"Chẳng may em đi hỏi như vậy lại làm huấn luyện viên Trương thẹn quá hóa giận thì sao?" Đóa Đóa lo lắng hỏi cô.
"Không thì biết làm thế nào? Kiểu gì cũng phải tốt hơn để thầy ấy hiểu lầm em thích thầy ấy đúng không?" Vãn Vãn nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn.
Một khi đã liên quan đến chuyện tình cảm, nếu không làm rõ ràng sẽ dễ gây loạn.
Cô không muốn đội cái nồi đen này, mai sau bị các bạn mang ra bàn tán thì làm sao đây?
Lại tưởng cô thật sự thích huấn luyện viên ấy chứ.
Vãn Vãn ngẫm nghĩ một lát rồi bắt đầu làm ngay, đây luôn là phong cách của cô.
Trước giờ cô làm việc gì cũng nhanh gọn dứt khoát.
Nói là làm, cô đi tìm huấn luyện viên Trương ngay.
Lúc này thầy huấn luyện đang thu dọn hành lý, đợt huấn luyện quân sự đã kết thúc, đến lúc bọn họ đi về rồi.
"Tiểu Trương, bên kia có học sinh tìm cậu kìa"
Các thầy huấn luyện viên khác đồng loạt quay sang nháy mắt với thầy Trương: "Cậu nhận được cả đống thư tình rồi mà giờ còn có học sinh tìm đến tận cửa nữa"
Huấn luyện viên Trương chẳng nói gì, chỉ im lặng ra khỏi ký túc xá.
Ngoài cửa có một cô gái xinh đẹp đứng khom người cạnh lan can, hai tay chắp sau lưng, cô gái đang nhìn các học sinh chạy bộ trên sân thể dục, bàn chân thong thả vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Một bức tranh vô cùng tươi đẹp!
Đôi lông mày căng thẳng nhíu chặt nãy giờ của huấn luyện viên Trương từ từ giãn ra.
"Tô Vân Hi." Huấn luyện viên Trương gọi.
Tô Vãn Vãn quay đầu mỉm cười với huấn luyện viên Trương: "Em chào huấn luyện viên"
Nụ cười trên gương mặt cô gái trẻ rạng rỡ trong sáng, hàng mi cong vυ"t hấp dẫn ánh nhìn lập tức đánh sâu vào trái tim huấn luyện viên Trương.
Huấn luyện viên Trương họ khan: "Tô Vân Hi, em tìm thầy có việc gì không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-486.html.]
Vãn Vãn trả lại bức thư từ chối mà huấn luyện viên Trương nhờ người đưa cho cô: "Huấn luyện viên, bức thư này thầy gửi sai người rồi."
Huấn luyện viên Trương: ???
Tô Vãn Vãn nói: "Em không hề viết thư tình cho thầy, chắc đây là trò đùa dai của một bạn nào đó thôi, thầy nhận lại đi ạ."
Cô có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Huấn luyện viên Trương cầm bức thư, tất nhiên anh ta biết bức thư này, anh ta mới viết cho nó cho Văn Vãn, bên trên còn có tên của cô.
Dạo này có rất nhiều cô gái viết thư tình cho anh ta, có bức ký tên bức thì không, có người tự mình đưa tới cũng có người lén thả vào túi xách của anh ta.
Thư tình của Vãn Vãn không có ký tên nhưng lúc cô thả vào túi anh ta có nhìn thấy bóng lưng cô.
Anh ta rất ấn tượng với cô bé này, cô là người chăm chỉ nhất trong mỗi lần huấn luyện, chưa bao giờ than mệt than khổ.
Cô bé im lặng chịu đựng hết và lần lượt hoàn thành các nhiệm vụ anh ta bố trí.
Anh ta cực kỳ có hảo cảm với cô.
Chỉ không ngờ cô cũng giống như những cô học sinh khác, trong đầu tràn đầy ý nghĩ yêu đương.
Tuổi còn nhỏ mà không cố gắng học tập đã mà lại đến chuyện yêu đương.
Mặc dù anh ta nhận thư, không trả lại, nhưng không có nghĩa sẽ bỏ qua: "Cố gắng học tập, ba mẹ em cho em đến trường không phải để em yêu đương."
Vãn Vãn nghe vậy rất tức giận, cái thầy huấn luyện viên Trương này nghe không hiểu à?
Cô, không, hề, viết, thư, tình, cho, anh, ta?
"Huấn luyện viên, em không hề.
"Được rồi, thầy hiểu rồi, thầy coi như em không hề viết thư tình, nhưng sau này tuyệt đối không được làm chuyện như vậy nữa, phải chăm chỉ học tập, đừng phụ kỳ vọng của cha mẹ." Huấn luyện viên ngừng lại, rồi nói tiếp: "Muốn yêu đương thì chờ thành niên lại nói, đến lúc đó thầy sẽ suy nghĩ lại!"
Tô Vãn Vãn tức thật rồi, cô quay phắt người đi luôn chẳng thèm quay đầu lại.
Thật là phiền toái!
Cô đã bảo là không hề viết rồi, sao người này cứ khăng khăng cố chấp như vậy chứ?
Cô ăn no rửng mỡ tự nhiên viết thư tình cho anh ta làm gì?
Cô có thích anh ta đâu, mà anh ta cũng chẳng phải hình mẫu người yêu của cô.
Nhưng anh ta không tin!
Không tin thì thôi, cô muốn dùng hành động thực tế chứng minh cô, sẽ, không, thích, anh ta!
Thấy cô bước đi không quay đầu lại, huấn luyện viên Trương lắc đầu, học sinh bây giờ...
"Sao thế, lại có học sinh thổ lộ với cậu à?" Một huấn luyện viên khác đi từ đằng sau tới.
Huấn luyện viên Trương không nói gì.
Huấn luyện viên kia nói: "Chủ yếu là do cậu quá đẹp trai, có học sinh nào mà không bị thu hút đâu? Mỗi lần đến lượt cậu lên lớp huấn luyện quân sự đều có học sinh nữ đứng xếp hàng viết thư tình cho cậu, chúng tôi muốn nhận một bức thư cũng chẳng có đây!"
Huấn luyện viên Trương quay người về thẳng ký túc xá, chỉ để lại cho người nọ một bóng lưng đĩnh bạt.
Người kia hơi sửng sốt một lát rồi vội vàng đuổi theo.
Vãn Vãn đi tìm huấn luyện viên về thì thấy Đóa Đóa đang đứng ngoài cửa chờ cô. Thấy cô về, cô ấy sốt sắng hỏi: "Thế nào? Em đã nói rõ với huấn luyện viên chưa?"
"Không nói rõ được." Vãn Vãn đáp: "Đóa Đóa, chị nói thử xem sao huấn luyện viên Trương lại tự luyến như vậy chứ? Cứ nhất quyết phải nói em thầm mến thầy ấy? Em thầm mến thầy ấy làm gì? Thầy ấy có phải kiểu người mà em thích đâu?"
Đóa Đóa nói: "Chắc vì có nhiều người viết thư tình cho thầy ấy quá nên nhầm?"
"Em cũng chẳng biết, em đã bảo là em không viết rồi mà thầy ý còn ra vẻ hận sắt không thành thép dạy dỗ em, nói là nhiệm vụ chính bây giờ của em là học tập, mai sau lớn lên hẵng nghĩ đến chuyện yêu đương. Lại còn nói nếu sau này em thổ lộ với thầy ý thì sẽ suy nghĩ, chị nói xem thầy ý nói vậy là có ý gì?"
Đóa Đóa nói: "Có khi huấn luyện viên cũng có hảo cảm với em?"
Cô ấy ngập ngừng nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng này thôi"
Vãn Vãn vô cùng kinh ngạc: "Sao có thể? Sao huấn luyện viên có thể thích em được? Lúc đó nhìn thầy ấy rất chán ghét mà." Mặc dù cô cũng không thích huấn luyện viên.
"Chị cảm thấy có khả năng này mà, nếu không sao tự nhiên thầy ý lại viết thư từ chối cho em làm gì? Rõ ràng em không viết thư cho thầy ý mà"
Vãn Vãn cũng nghi hoặc tự hỏi: "Có lẽ thật sự có người giả danh em để viết, chắc huấn luyện viên chưa đến mức nhìn nhầm người đâu. Rốt cuộc là ai giả mạo em viết thư tình chứ, ai mà lại đùa dai như vậy?"
Đùa dai có thể c.h.ế.t người đấy nhá!
Không biết cái người đáng ghét nào lại đùa như vậy nữa?