Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 485
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:54
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con trai đã mất rồi, con dâu cũng phải chịu khổ cực bao nhiêu năm dưới nông thôn.
Đã sinh cháu trai rồi mà vẫn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn vì thế mà nhiễm bệnh.
Con trai ông bất hạnh thật nhưng đồng thời cũng may mắn.
Bây giờ đã tìm được cháu trai về rồi, tiếc nuối lớn nhất đời của ông cũng đã tan biến.
Lần này dẫn cháu trai đến đây viếng mồ mả cũng vì để con trai nhẹ lòng.
"Sau này nên thường xuyên đến thăm ba con."Ông cụ Tiêu thở dài vỗ vỗ vai Trình Kiêu.
Trình Kiêu gật đầu: "Con biết rồi ông nội"
Mẹ Trình vẫn đang vịn bia mộ khóc thút thít.
Tình cảm bị đè nén suốt hơn hai mươi năm của bà ấy hoàn toàn tuôn trào hết trong thời khắc này.
Mưa bụi bay bay trong gió giống như tâm tình của mẹ Trình lúc này.
Bên này, Vãn Vãn đang rầu thúi ruột.
Sau khi lên cấp ba, cô cho rằng mình chỉ cần chăm chỉ học hành là được, không ngờ chuyện phiền toái cứ đến liên tiếp.
Dạo này cô mới được người ta thổ lộ.
Mà người thổ lộ lại là huấn luyện viên quân sự của Cô.
Cô không ngờ huấn luyện viên lại thổ lộ với mình.
Người đàn ông cao ráo gầy gò, da hơi ngăm, ngày thường nghiêm túc như ông già đó lại thổ lộ tình cảm với cô sao?
Trong lớp có nhiều bạn nữ thổ lộ với thầy ấy như vậy sao thầy lại chọn cô chứ?
Còn nữa, cô chỉ vừa mới lên cấp ba thôi mà, cho dù tâm lý đã thành thục rồi nhưng tuổi sinh lý mới có mười lăm thôi mà.
Một cô bé mới mười lăm tuổi thì biết cái gì chứ?
"Cái này thật sự là do huấn luyện viên Trương nhờ cậu đưa tới sao?" Vẻ mặt Vãn Vãn như lâm vào sương mù.
Bạn nam truyền tin đáp: "Huấn luyện viên trưởng bảo tớ đưa cái này cho cậu, nói cậu mở ra khác biết." Cậu bạn hơi ngập ngừng một lát mới nói tiếp: "Không ngờ huấn luyện viên sẽ gửi thư tình cho câu."
Cậu bạn khó hiểu gãi đầu gãi tai, đưa thư xong cái là chạy biến luôn.
Vãn Vãn cầm lá thư mà thấy nóng bỏng tay, mở ra thì không ổn mà không mở cũng không xong.
Nếu mở ra thì sợ nhìn thấy thư thổ lộ tình yêu.
Mà nếu không vứt chẳng may ý của huấn luyện viên không phải như vậy thì sao?
"Vãn Vãn, huấn luyện viên Trương tìm cậu làm gì thế?" Đóa Đóa hỏi cô.
Vãn Vãn lắc đầu: "Tớ cũng không biết."
"Hay cậu mở ra xem đi, nếu huấn luyện viên có chuyện tìm cậu thật thì sao?"
Vãn Vãn hít sâu một hơi, mở bức thư ra.
Nhưng ngay sau khi mở ra cô: ???
Sao nó lại như thế này?
"Sao thế? Thư của huấn luyện viên viết cái gì đấy?"
Đóa Đóa thấy vẻ mặt cô không bình thường cũng sốt ruột hỏi.
Vãn Vãn lắc đầu, mơ mơ màng màng đưa bức thư cho Đóa Đóa tự xem.
Đóa Đóa chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn mở ra xem, đọc xong, vẻ mặt cô ấy và Văn Mẹ Trình đứng trước bia mộ của Tiêu Thắng Lợi, bà nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve tấm ảnh dán trên tấm bia đá, nước mắt không chịu khống chế lăn dài xuống hai bên má.
Xa cách hơn hai mươi năm bây giờ bà ấy là được gặp lại Tiêu Thắng Lợi một lần nữa.
Chỉ tiếc lúc này thứ bà ấy nhìn thấy chỉ là tấm bia mộ lạnh băng của người mình yêu và tấm ảnh chụp.
Chẳng biết đã bao lần bà muốn gặp mặt ông ấy, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, bà sẽ chính miệng nói với ông ấy một câu: Thắng Lợi, tôi đã mang thai con trai của ông, con của chúng ta đã lớn rồi.
Nhưng ông ấy chẳng thể nghe được câu này nữa rồi.
Đã từng, bà ấy từng cho rằng ông ấy bị gia đình cưỡng bách, ghét bỏ xuất thân của bà ấy nên không muốn gặp lại nữa.
Có lẽ đã kết hôn sinh con rồi cũng nên, có lẽ đã...
DTV
Nhưng ý trời trêu ngươi.
Bà chưa từng nghĩ tới khả năng ông ấy đã hy sinh.
Hy sinh đúng vào mùa thu năm đó.
Cái năm mà con trai của hai người họ còn chưa chào đời.
Ông ấy không hề phụ bạc bà ấy, cũng vẫn nhớ mãi chuyện này.
Nếu bà ấy biết hết tất cả, cho dù có bị người ta treo lên đánh như giày rách bà cũng sẽ không vì trốn tránh cưỡng bách và áp lực mà gả cho ba Trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-485.html.]
Bà có lỗi với Thắng Lợi, cũng có lỗi với ba của Hiểu Mộng.
Mẹ Trình khóc, khóc không ngừng, gần như quỳ rạp xuống mặt đất.
"Mẹ." Trình Kiêu gọi mẹ một tiếng rồi vội đỡ bà.
Mẹ Trình khóc không thành tiếng.
Ông cụ Tiêu đứng một bên nhìn cảnh này cũng cảm động vô cùng.
Con trai đã mất rồi, con dâu cũng phải chịu khổ cực bao nhiêu năm dưới nông thôn.
Đã sinh cháu trai rồi mà vẫn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn vì thế mà nhiễm bệnh.
Con trai ông bất hạnh thật nhưng đồng thời cũng may mắn.
Bây giờ đã tìm được cháu trai về rồi, tiếc nuối lớn nhất đời của ông cũng đã tan biến.
Lần này dẫn cháu trai đến đây viếng mồ mả cũng vì để con trai nhẹ lòng.
"Sau này nên thường xuyên đến thăm ba con. Ông cụ Tiêu thở dài vỗ vỗ vai Trình Kiêu.
Trình Kiêu gật đầu: "Con biết rồi ông nội."
Mẹ Trình vẫn đang vịn bia mộ khóc thút thít.
Tình cảm bị đè nén suốt hơn hai mươi năm của bà ấy hoàn toàn tuôn trào hết trong thời khắc này.
Mưa bụi bay bay trong gió giống như tâm tình của mẹ Trình lúc này.
Bên này, Vãn Vãn đang rầu thúi ruột.
Sau khi lên cấp ba, cô cho rằng mình chỉ cần chăm chỉ học hành là được, không ngờ chuyện phiền toái cứ đến liên tiếp.
Dạo này cô mới được người ta thổ lộ.
Mà người thổ lộ lại là huấn luyện viên quân sự của CÔ.
Cô không ngờ huấn luyện viên lại thổ lộ với mình.
Người đàn ông cao ráo gầy gò, da hơi ngăm, ngày thường nghiêm túc như ông già đó lại thổ lộ tình cảm với cô sao?
Trong lớp có nhiều bạn nữ thổ lộ với thầy ấy như vậy sao thầy lại chọn cô chứ?
Còn nữa, cô chỉ vừa mới lên cấp ba thôi mà, cho dù tâm lý đã thành thục rồi nhưng tuổi sinh lý mới có mười lăm thôi mà.
Một cô bé mới mười lăm tuổi thì biết cái gì chứ?
"Cái này thật sự là do huấn luyện viên Trương nhờ cậu đưa tới sao?" Vẻ mặt Vãn Vãn như lâm vào sương mù.
Bạn nam truyền tin đáp: "Huấn luyện viên trưởng bảo tớ đưa cái này cho cậu, nói cậu mở ra khác biết" Cậu bạn hơi ngập ngừng một lát mới nói tiếp: "Không ngờ huấn luyện viên sẽ gửi thư tình cho cậu."
Cậu bạn kia gãi đầu gãi tai, đưa thư xong thì chạy mất biến.
Vạn Vãn cầm bức thư nóng bỏng tay mà không biết nên làm thế nào, mở ra không được mà không mở cũng không xong.
Mở ra thì sợ thật sự là thư tình.
Mà không mở thì chẳng may huấn luyện viên có ý khác thì sao?
"Vãn Vãn, huấn luyện viên Trương tìm cậu có chuyện gì vậy?" Đóa Đóa tò mò hỏi cô.
Vãn Vãn lắc đầu: ""Tớ cũng không biết"
"Hay cậu mở ra xem đi, nếu huấn luyện viên thật sự có chuyện tìm cậu thì sao?"
Vãn Vãn hít sâu một hơi mới mở thư ra.
Nhưng ngay sau khi mở ra cô: ???
Sao nó lại thế này?
"Sao vậy? Huấn luyện viên viết gì trong thư thế?"
Đóa Đóa thấy vẻ mặt cô không bình thường cũng sốt sắng hỏi.
Vãn Vãn lắc đầu, mơ mơ màng màng đưa bức thư cho cô bạn tự đọc.
Đóa Đóa chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn mở bức thư ra, sau khi đọc nội dung bên trong, vẻ mặt cô ấy y hệt Vãn Vãn.
Đóa Đóa nói: "Vãn Vãn, cậu thổ lộ với huấn luyện viên?"
Vãn Vãn: ...
"Tớ thổ lộ với thầy ấy cái gì chứ?" Vãn Vãn sắp tức điên rồi, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Ngoài thời gian huấn luyện có nói chuyện sơ sơ thì những lúc khác cô và huấn luyện viên Trương chưa từng nói với nhau một câu nào.
"Thế sao huấn luyện viên Trương lại viết thư như vậy? Trong thư thầy ấy từ chối tình cảm của cậu đấy" Đóa Đóa vừa chỉ vào bức thư vừa hỏi cô.
Vãn Vãn đáp: "Tớ biết đâu được, có phải tớ viết thư tình cho thầy ý đâu."
Tóm lại là chuyện quái quỷ gì đây?
Vô duyên vô cớ sao huấn luyện viên Trương lại viết thư từ chối tình cảm của cô chứ?