Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 480
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:44
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả những tờ báo ông cụ thích đọc nhất, đài mà ông cụ thích nghe, cũng không đọc không nghe.
Trong phòng khách chỉ có ông cụ Tiêu, ngoài ra không có ai khác.
Tiêu Ngọc Nguyệt trước kia luôn thấy đứng cạnh ông cụ cũng không thấy đâu.
Mẹ Phùng cũng không ở tầng một.
Cũng không thấy bất kỳ một cảnh vệ nào khác.
"Ông, cháu về rồi"
“Cháu đi thăm mẹ rồi à?” Ông cụ Tiêu hỏi anh như thường lệ.
Trình Kiêu nói: "Cháu đến đó từ sáng sớm, nghe ngóng tình hình sức khỏe của mẹ từ bác sĩ chủ nhiệm. Ông ấy bảo cháu là, mẹ đã vượt qua 6 tháng nguy hiểm, hiện tại tuổi thọ đã được kéo dài thêm 3 năm. Ông ấy còn nói với cháu, thậm chí mẹ có hy vọng sống lâu hơn.
Ông cụ Tiêu mắt sáng lên: "Thật à?"
Đây là một chuyện tốt.
Trình Kiêu nói: "Bác sĩ nói, tình trạng và tuổi thọ của mẹ không phải do bác sĩ quyết định, mà là do chính bản thân mẹ quyết định. Chỉ cần bà ấy có ý chí sống sót, có hy vọng, tâm trạng tốt, có thể sống lâu hơn nữa."
Ông cụ Tiêu nói: “Đây đúng là một chuyện tốt. Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện tốt, trong lòng ông rất vui mừng. Bố con mà biết, nhất định cũng sẽ vui mừng"
"Mẹ nói với cháu, muốn về nhà ở, không muốn ở trong bệnh viện. Bà ấy còn nói, muốn đến thăm bố."
Từ khi mẹ Trình đến Bắc Kinh, đã được đưa thẳng vào bệnh viện, nửa năm qua bà ấy không hề xuất viện, đương nhiên cũng chưa từng đến tảo mộ.
Ông cụ Tiêu nói: "Nên, đây là điều nên làm. Mẹ con với bố con... nên gặp nhau rồi"
Thở dài.
"Ông..."
Ông cụ Tiêu nói: "Cháu về phòng đi, chắc cháu mệt lắm rồi, ông còn đang nghĩ một số chuyện"
|| Trình Kiêu vâng một tiếng, đi về phía cầu thang, đi được nửa đường, lại quay lại nhìn ông cụ Tiêu, cảm thấy hôm nay ông cụ, hình như có tâm sự gì đó.
Anh lắc lắc đầu, chắc ông đang nghĩ tới bố nhỉ?
Thở dài, không cần nghĩ nữa, anh bước về phía phòng.
Đi được nửa đường thì gặp mẹ Phùng, bà ấy đang đi ra khỏi phòng của Tiêu Ngọc Nguyệt. Nhìn thấy Trình Kiêu, bà ấy mở miệng, lại ngậm lại, rồi vội vã lướt qua Trình Kiêu.
Trình Tiêu: ???
Không hiểu chuyện gì.
Anh liếc nhìn phòng của Tiêu Ngọc Nguyệt, cau mày.
Ở dưới nhà, ông cụ Tiêu đang thở dài.
Tiểu Ngô đỗ xe xong đi vào, nhìn thấy ông cụ tay run run lấy ra một điếu thuốc.
Ông cụ đã lâu không hút thuốc lá.
Kể từ khi ông cụ trở về từ nông thôn, được kiểm tra cơ thể tổng quát xong, bác sĩ đã khuyên ông cụ không được hút thuốc. Ông cụ bèn bỏ thuốc.
Ông cụ hút lại từ khi nào vậy?
Tiểu Ngô nói: "Thủ trưởng, bác sĩ giao phó, ông không thể hút thuốc."
DTV
Tay ông cụ Tiêu đang lấy điếu thuốc dừng lại, rồi lại tiếp tục nhả khói.
Lại hút một hơi.
"Hôm nay Trình Trình ra ngoài, là cậu đưa đi à?"
Tiểu Ngô nói: "Thủ trưởng, không phải tôi đưa đi, cũng không phải Tiểu Ngưu đưa. Hôm nay tôi đến bệnh viện đón thiếu gia, cũng đã hỏi qua bác sĩ, họ nói thiếu gia đã tới từ sáng sớm, đến bệnh viện lúc năm sáu giờ."
Tiểu Ngô làm việc, thích làm tất mọi thứ.
Cậu ta biết ông cụ sẽ hỏi cậu ta về việc đưa đón, đến bệnh viện, cậu ta đã chủ động đi tìm hiểu thời gian thiếu gia đến bệnh viện.
Cậu ta biết ông cụ tin tưởng thiếu gia Tiêu.
Nhưng lại lo lắng cô Tiêu sẽ không bỏ qua, có bằng chứng rồi, thì nói gì cũng dễ.
Chính vì hiểu chuyện này, cho nên mới đến bệnh viện để tìm hiểu rõ thời gian, trả lại trong sạch cho thiếu gia Tiêu.
Ông cụ Tiêu đau đớn nhắm mắt lại.
Tiểu Ngô đứng bên cạnh, thức thời không có lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-480.html.]
Lúc này, mẹ Phùng đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Tiểu Ngô, chỉ chỉ lên tầng.
Tiểu Ngô hiểu, lắc lắc đầu với bà.
Mẹ Phùng cũng nhìn thấy vẻ mặt của ông cụ Tiêu, hơi thở dài.
Ông cụ lại là người đau đớn nhất.
Từ mình nuôi một đứa trẻ hơn mười năm, nhưng lại vu oan cho đứa trẻ khác, còn là cháu trai ruột của mình, trong lòng ông cụ sao có thể cảm thấy dễ chịu?
“Tiểu Ngô, cậu đi đến nhà họ Mạc một chuyến đi Ông cụ không rầu rĩ nữa, cuối cùng đưa ra quyết định.
"Thủ trưởng, rốt cuộc ông nghĩ thông suốt rồi?"
“Ngọc Nguyệt ở chỗ này, đã không còn thích hợp nữa. Cho dù ông cụ Tiêu có thương yêu Tiêu Ngọc Nguyệt đến đâu, cán cân trong trái tim ông ấy vẫn nghiêng về Trình Kiêu.
Đó là cháu ruột của ông ấy, dù mới nhận về chưa được một năm.
Ngọc Nguyệt đúng là được ông ấy nuôi nấng từ nhỏ, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, năm nay lúc từ Tây Bắc trở về, cô vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như khi còn bé.
Ai ngờ, sau khi biết được sự tồn tại của Trình Trình, đã đi vào ngõ cụt.
Anh ấy nên đưa cô ấy trở về.
Năm đó đồng ý với lão Mạc sẽ nuôi nấng đến khi cô ấy trưởng thành, đến năm mười tám tuổi sẽ đưa cô ấy về.
Rốt cuộc đứa trẻ này là con cháu nhà họ Mạc, không phải người nhà họ Tiêu.
Bố mẹ đã từ nông thôn về lâu rồi.
Mặc dù thế lực của nhà họ Mạc không còn nữa, nhưng sẽ không bao giờ bỏ đói Ngọc Nguyệt.
Ông ấy cũng sẽ chu cấp một chút, đến khi Ngọc Nguyệt kết hôn, lại tặng một phần của hồi môn.
“Thủ trưởng, lẽ ra ông nên làm việc này từ lâu rồi. Mẹ Phùng không biết từ đâu chui ra, tiếp lời của ông cụ Tiêu, “Cô Ngọc Nguyệt dù sao cũng không phải người nhà họ Tiêu, cô ấy quen ở đây rồi, sao có thể cam lòng trở về cuộc sống bình thường trước kia? Thiếu gia Trình xuất hiện, đả động đến ích lợi của cô ấy, cô ấy vu oan cho thiếu gia cũng là chuyện trong dự liệu của tôi rồi. Hôm nay cô ấy vu oan cho thiếu gia một lần, vậy sau này thì sao? Sẽ không làm những việc ác liệt hơn à?"
Ông cụ Tiêu hít một hơi, không nói gì.
"Không phải tôi không thích cô ấy, cô ấy trước mặt ngài luôn luôn ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng ở trước mặt người hầu như chúng tôi, không phải như vậy" Mẹ Phùng không có ấn tượng tốt với Tiêu Ngọc Nguyệt Mỗi lần ở trước mặt ông cụ Tiêu, đều giả vờ vô hại, như một thiên sứ nhỏ, quay người lại, lúc đối xử với bọn họ, sẽ trở thành ác quỷ.
Trước kia thiếu gia Trình chưa xuất hiện, bọn họ không dám lên tiếng.
Dù sao ông cụ cũng không có cháu trai ruột, chỉ có mỗi đứa cháu gái nuôi này, ông ấy rất khao khát tình thân.
Dù sao cháu trai và cháu gái cũng không phải người nhà họ Tiêu, cũng không thường xuyên đến nhà họ Tiêu, ông cụ thực ra rất cô đơn.
Tiêu Ngọc Nguyệt lại quen với việc giả vờ.
Bây giờ thiếu gia Trình đã tới, bọn họ là người hầu, đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ mong chờ cháu đích tôn thực sự của nhà họ Tiêu,không cần phải nhìn ánh mắt của Tiêu Ngọc Nguyệt để sinh sống nữa.
“Bảo nhà họ Mạc, đón Ngọc Nguyệt về đi.” Cần quyết đoán mà không quyết đoán, sao dẹp được loạn, ông ấy cũng không muốn đứa cháu trai duy nhất của mình bị hại.
Tiêu Ngọc Nguyệt không biết, cô ấy đã nằm trong danh sách bị đuổi về. Càng không biết, nguyên nhân thúc đẩy ông cụ hạ quyết tâm, là do chính cô ấy khıêυ khí©h.
Cô ấy còn đang đợi ông cụ trừng phạt Trình Kiêu.
Dương dương đắc ý.
Trình Kiêu ở bên cạnh không mình bị Tiêu Ngọc Nguyệt ghi hận, càng không biết mình suýt chút nữa là thành “Đậu Nga”, tý nữa là bị oan.
Anh con đang suy nghĩ về việc đưa mẹ Trình đi chơi.
Hơn nữa, anh còn phải đến trường báo danh.
Còn huấn luyện quân sự nữa.
Vãn Vãn cũng không biết chuyện Trình Kiêu suýt thì bị người ta vu oan.
Càng không biết bây giờ nhà họ Tiêu sắp đại chiến đến nơi.
Cô cũng về trường báo danh trước, vì trường cấp ba cũng có huấn luyện quân sự.
Người khác đều buồn phiền vì chuyện quân sự, chỉ có Vãn Vãn rất vui vẻ.
Nghe nói huấn luyện quân sự hơi khổ nhưng rất vui.
Còn được chơi s.ú.n.g nữa kìa, đây là chuyện kiếp trước cô không được làm.
Kiếp trước cô đâu được chạy nhảy vui đùa như người bình thường, giờ còn được đi huấn luyện quân sự.
Đúng là một chuyện đến mơ còn không dám.
“Vãn Vãn, chúng ta đến trường thôi." Đóa Đóa tới gọi Cô.