Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 477

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:37
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên ở lối ra vào, đã thấy người được ông cụ Tiêu cử đến đón qua điện thoại.

Anh biết, Tiểu Ngô là một trong những cảnh vệ của ông cụ.

“Thiếu gia Tiêu, thủ trưởng bảo tôi đến sân bay đón anh.” Tiểu Ngô nhận lấy hành lý từ tay Trình Kiêu.

Trình Kiêu im lặng đưa hành lý cho cậu ta, chỉ khế gật đầu, không nói gì.

Tiểu Ngô lại nói: "Ban đầu ông chủ cũng muốn tới đón anh, nhưng một là ông cụ lăn qua lộn lại sẽ mệt, hai là cô Tôn tới rồi."

Trình Kiêu biết cô Tôn mà cậu ta đang nói đến là ai, chính là em gái nuôi Tiêu Ngọc Nguyệt của anh.

Đối với Tiêu Ngọc Nguyệt, Trình Kiêu biết một chút.

Ông đã từng nói với anh về quan hệ với Tiêu Ngọc Nguyệt.

Tiêu Ngọc Nguyệt là cháu gái một người đồng đội cũ của ông nội, người đồng đội cũ đó trong phong trào kia đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong nhà chỉ có một đứa cháu gái đấy, ông nội bèn nhận nuôi cô ấy. Sau đó đổi họ thành họ Tiêu.

Ông nói, đó là để bảo vệ cô ấy.

Sau này cũng không đổi lại họ của mình.

Tiêu Ngọc Nguyệt vẫn luôn sống cùng ông nội cô ấy, sau này ông ấy gặp chút chuyện trong cuộc phong trào đó, nên bị điều tới thôn Hạ Hà. Tiêu Ngọc Nguyệt cũng vì vậy mà được đưa tới nhà cô mình, đợi đến khi ông nội được giải án oan khi xưa. Do vấn đề về học tịch nên cô đã lỡ mất mấy năm, gần đây mới quay trở lại Bắc Kinh.

Lần trước anh đến Bắc Kinh, cũng không thấy cô em gái này, có nghĩa là lúc đó cô ấy chưa trở về.

Giờ trở về, cũng không biết sẽ sống như nào với một nữ sinh đây.

Sẽ sống chung tốt chứ?

Trình Kiêu không biết, cũng không muốn biết.

Mặc kệ có sống với Tiêu Ngọc Nguyệt hòa thuận hay không, anh đều không quan tâm.

Trong lòng anh, mãi mãi chỉ có một cô em gái, đó chính là Hiểu Mộng.

Tiếc là Hiểu Mộng đã mất tích, tạm thời không tìm về được.

Ông nội đã phái người đi tìm, nhưng trong thời gian ngắn, cũng không thể tìm thấy được.

Tiểu Ngô nói: "Thiếu gia, cô Ngọc Nguyệt tính tình không tốt lắm, nếu cậu gặp phải, đến lúc đó xin hãy khoan dung một chút, cô ấy.." liếc nhìn Trình Kiêu ở ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trình Kiêu không mở mắt ra, chỉ lạnh lùng nói: "Cô ấy không đắc tội với tôi, tôi cũng sẽ không đắc tội với cô ấy"

Tiểu Ngô: .

Không nói nữa, cậu ta muốn nói chuyện với Trình Kiêu về quan hệ với Ngọc Nguyệt, nhưng Trình Kiêu đã không hề phản ứng lại, cậu ta cũng im lặng.

Chuyện của nhà giàu, cậu ta chỉ là một cảnh vệ, cũng không nên chõ mồm vào.

Trình Kiêu đối với Tiêu Ngọc Nguyệt không thấy có hứng thú, tất nhiên cũng ngăn cản ý tốt của Tiểu Ngô.

Anh căn bản không muốn nghe tin tức gì về quan hệ với Tiêu Ngọc Nguyệt, dù sao chờ một chút là có thể nhìn ra được, cần gì phải tìm hiểu nhiều làm gì?

Không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Ngọc Nguyệt nhất định rất gian xảo.

Vẻ mặt của Tiểu Ngô vừa rồi, đã bán đứng cậu ta.

Nhưng mà, gian xảo thì sao?

Khóe miệng Trình Kiêu nhẹ nhàng kéo lên, cười lạnh.

Xe của Tiểu Ngô chạy ổn định, cũng không đi quá nhanh.

Buổi tối ở Bắc Kinh, thực ra cũng rất tắc đường.

Bên ngoài cửa sổ ô tô xe cộ đông đúc, rất náo nhiệt.

Nhưng tất cả những điều này, đều không thu hút được sự chú ý của Trình Kiêu, anh nhắm chặt mắt lại, đem toàn bộ sự phồn hoa ở bên ngoài ra khỏi tầm nhìn.

Tiểu Ngô quay đầu nhìn thoáng qua Trình Kiêu, cũng không nói gì.

DTV

Trong xe có bật nhạc, tiếng nhạc êm dịu.

Tiểu Ngô không dám bật nhạc quá to.

Về đứa cháu trai nhà họ Tiêu mới nhận về này, thật ra Tiểu Ngô thấy rất hiếu kì.

Nhưng làm cảnh vệ, cậu ta không thể biết quá nhiều chuyện gia đình của thủ trưởng.

Chỉ nghe nói đứa cháu trai của ông cụ này, bị lưu lạc ở bên ngoài từ nhỏ.

Vừa mới được nhận về chưa được bao lâu.

Ông cụ rất coi trọng đứa cháu trai này, cô Ngọc Nguyệt chỉ có thể xếp sau thôi.

Đúng vậy, cô Ngọc Nguyệt chỉ là cháu gái nuôi của ông cụ, còn thiếu gia Tiêu Trình là cháu ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-477.html.]

Vừa nhìn thân sơ, đã phân định được.

Chỉ có cô Ngọc Nguyệt không hiểu rõ điều này, không nghĩ tới cái này, vẫn còn ở đó...

Xe chạy chầm chậm, không bao lâu đã đến bên ngoài đại viện của quân đội.

Bên ngoài đại viện của quân đội, có lính đặc chủng canh gác.

Với thân phận địa vị của ông cụ, việc giữ bí mật tất nhiên là nghiêm ngặt, canh phòng cũng phải nghiêm ngặt.

Một số cảnh vệ đứng ở cửa cầm súng.

“Đến rồi à?” Trình Kiêu vẫn nhắm mắt.

Tiểu Ngô nói: "Đến rồi"

Lúc này Trình Kiêu mới mở mắt ra, thấy mình đã đến bên ngoài đại viện của quân đội, đang đợi gác cổng mở cửa.

Sau đó, Tiểu Ngô đưa giấy chứng nhận ra.

Cảnh vệ nhìn thoáng qua giấy chứng nhận của cậu ta, lại liếc nhìn vào bên trong xe, cho đi.

Chiếc xe chầm chậm lái vào đại viện của quân đội.

Dừng lại bên ngoài sân của viện, Tiểu Ngô giúp Trình Kiêu mở cửa xe ra.

"Thiếu gia Tiêu, cứ để tôi mang hành lý lên cho, cậu về nhà trước đi, thủ trưởng đang chờ."

Trình Kiêu gật đầu, bước vào đại viện của nhà họ Tiêu.

Nơi này, so với lúc anh rời đi vẫn như trước, nếu không phải có cảnh vệ ở bên ngoài, anh còn tưởng chỉ là một tứ hợp viện bình thường.

Bước vào sân nhỏ, liền thấy ông cụ Tiêu đang đứng trong sân, một cô gái trẻ sáng sủa đứng bên cạnh.

"Hóa ra anh là Tiêu Trình?"

Mang theo nghi vấn, còn có ý hứng thú không nói rõ được.

Trình Kiêu nhíu mày.

Đối với sự bắt bẻ của Tiêu Ngọc Nguyệt, Trình Kiêu thậm chí ngay cả nửa ánh mắt cũng không nhìn cô ấy.

Một đứa trẻ được nuông chiều, căn bản không nằm trong mắt anh.

Cũng chưa bao giờ lo lắng, địa vị của mình trong nhà họ Tiêu sẽ bị ảnh hưởng.

Trình Kiêu nhìn ông cụ Tiêu, "Ông, cháu về rồi"

Khoảnh khắc ông cụ Tiêu nhìn thấy Trình Kiêu, đôi mắt ông ấy đột nhiên trở nên hiền hậu.

"Tốt, về là tốt rồi, về là tốt rồi"

Cháu trai trở về, cái này đồng nghĩa với, thực sự muốn dung nhập vào đại gia đình này.

Sẵn lòng buông bỏ những rắc rối của nhà họ Trình, toàn tâm toàn ý coi mình là cháu trai của nhà họ Tiêu.

Rất tốt.

"Đi thôi, ông dẫn cháu về phòng. ông đã nhờ mẹ Phùng dọn dẹp từ lâu rồi" Ông cụ Tiêu nắm tay cháu trai, đi về phía căn phòng.

Để lại Tiêu Ngọc Nguyệt cô đơn ở đó, chỉ cảm thấy Trình Kiêu là người duy nhất còn lại trên thế giới này được yêu thương.

Cô ấy giậm chân rất mạnh, dựa vào cái gì?

Anh vừa về, cô ấy đã bị ghẻ lạnh? Ông trước kia đối với cô ấy rất tốt, gần như là muốn gì được đó, dù cô ấy muốn sao trên trời, cũng có thể nghĩ cách hải xuống.

Cô ấy luôn cho rằng mình là duy nhất trong nhà, đứa cháu trai này lại nửa chừng được nhận về, ai biết được rốt cuộc là chuyện gì.

Trong nhà, ông cụ Tiêu đã đưa Trình Kiêu lên phòng ngủ trên tầng ba.

Đại viện của nhà họ Tiêu tổng cộng có ba tầng, Tiêu Ngọc Nguyệt ban đầu sống ở tầng ba, phòng ngủ và phòng làm việc của ông cụ Tiêu ở tầng hai, hai bảo vệ và mẹ Phùng sống ở tầng một.

Sau khi nhận Trình Kiêu về, ông cụ đã cho Trình Kiêu phòng ngủ chính trên tầng ba, còn hai phòng dành cho khách, một cho Ngọc Nguyệt còn phòng còn lại là phòng làm việc của Trình Kiêu.

Ông ấy đã yêu cầu mẹ Phùng thu dọn đồ đạc từ rất sớm, trang trí phòng, còn mua rất nhiều thứ.

Tất cả những gì có thể nghĩ đến, ông cụ Tiêu đều đã làm.

Chỉ muốn, làm cho cháu trai có thể sống thoải mái hơn.

Nhưng điều này khiến Tiêu Ngọc Nguyệt thấy bất mãn.

Cô ấy vừa mới trở về, còn chưa biết việc phòng của mình đã được đổi thành phòng cho khách.

Lúc ban đầu khi phòng ngủ chính đang được cải tạo lại, cô ấy còn tưởng cải tạo cho mình, nên bắt bẻ hết cái này đến cái khác.

Cuối cùng bị mẹ Phùng nói: "Cô Ngọc Nguyệt, đây là làm cho thiếu gia.

Hai chữ "thiếu gia" khiến mặt cô bị đả kích đến tái nhợt.

Loading...