Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 473
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc con lợn rừng bị khiêng lên, đã là chuyện của mấy tiếng đồng hồ sau.
Con lợn này, bây giờ đã c.h.ế.t rồi.
Ai cũng không ngờ được, lợn rừng vậy mà lại ngoan cường như vậy.
Cũng may, nó đã bị trọng thương rồi, nen bọn họ chỉ tốn thêm chút sức, là có thể làm cho nó c.h.ế.t rồi.
Con lợn rừng to như vậy, nặng cũng hơn ba trăm cân, đủ để phân phát cho mọi người.
DTV
Khi con lợn rừng bị khiêng xuống núi, đặt ở sân bãi lớn, mọi người trong thôn vây lại coi.
Thật đúng làm to quá đi.
Mọi người đều nhìn con lợn này, mà cảm thấy phát SỢ Con lợn này, bí thư chi bộ Viễn Sơn có thể chia cho mỗi nhà một ít.
Trình Kiêu, Vãn Vãn, Tô Kiến Dân phần nhiều.
Đương nhiên hai mươi thanh niên khỏe mạnh đó cũng được phần nhiều hơn.
Còn lại thì phân chia cho mỗi nhà một ít.
Mọi người cũng không có ý kiến gì, đây vốn dĩ là mấy người Trình Kiêu bắt được, chỉ có điều là hời cho bọn họ rồi.
Mọi người cũng khen mấy người Trình Kiêu giỏi, dù sao cũng chưa đến tết hay ngày lễ, thì không được chia thịt, nhưng nhờ có Trình Kiêu, mọi người mới có thể được ăn thịt lợn, đúng là may mắn, ai lại không vui chứ?
Đến lúc Vãn Vãn và Tô Kiến Dân cầm mấy cân thịt lợn về nhà, Lục Tư Hoa hoảng hốt.
Hỏi rõ sự tình, Lục Tư Hoa giật cả mình, mồ hôi trên người vẫn chưa khô.
Cũng may là nó đã rớt xuống hố bẫy rồi, nếu không nguy hiểm biết bao?
Rất nhanh, đã đến lúc phân chia tài sản cho các hộ.
Đối với nhà họ Tô, chuyện ruộng đồng dường như không quá quan trọng, nhưng lại không thể thiếu.
Bây giờ mua sắm, không giống trước kia nữa, cần tem phiếu lương thực rồi chờ chứng nhận, có tiền là có thể mua được mọi thứ.
Các hợp tác xã mua bán cũng đang dần dần bị giải thể, các trung tâm thương mại lớn dần mọc lên.
Có rất nhiều vốn đầu tư từ nước ngoài, đã làm cho huyện Nghi An càng trở nên phồn vinh. Trong số đó có anh họ Thiệu Trường Thanh của Vãn Vãn.
Trong hoàn cảnh như vậy, khao khát về ruộng đồng của nhà họ Tô, không còn mãnh liệt nữa.
Tô Cần xin nghỉ phép, cùng với Lục Tư Hoa, dắt theo con trai và con gái về thôn Hạ Hà.
Thôn Hạ Hà bây giờ đã khác trước, từ khi Tô Thường Minh về lại thôn Hạ Hà, ghi vào gia phả, sản nghiệp của nhà họ Thiệu bắt đầu được chuyển về thôn Hạ Hà, rất nhiều thôn dân ngoại trừ bận rộn chuyện đồng áng, bây giờ đã bắt đầu vào nhà máy của nhà họ Thiệu, trở thành công nhân.
Nhà họ Thiệu cũng tận dụng nền nông nghiệp ở thôn Hạ Hà, sản xuất ra rất nhiều sản phẩm, vận chuyển khắp thành phố, thậm chí ra nước ngoài.
Vợ chồng Tô Cần đến, thôn Hạ Hà rất hoan nghênh.
Bây giờ Tô Cần đã khác xưa rồi.
Trước kia ông ấy là con trai của ông nội Tô, còn là người ít được coi trọng nhất, thái độ của thôn dân làng đối với ông ấy thực sự rất bình thường.
Mọi việc đều không liên quan gì đến mình, cứ qua loa đi.
Bây giờ không thế nữa, Tô Cần đã nhận tổ quy tông, thành con trai của Tô Lão Mao. Tô Lão Mao là ai? Là doanh nhân giàu có nức tiếng toàn thành phố, sản nghiệp của nhà họ Thiệu đã lớn như vậy, Tô Cần với tư cách là con trai của ông ấy, còn có thể bị phân biệt đối xử hả? Mọi người trong thôn đều muốn có mối quan hệ tốt với Tô Cần.
Đặc biệt là bí thư chi bộ Viễn Sơn và đội trưởng Đại Minh.
Bí thư chi bộ Viễn Sơn và đội trưởng Đại Minh, trước kia từng đối xử rất tốt với Tô Cần, bây giờ vì có quan hệ với Tô Thường Minh thì càng tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-473.html.]
Hiện tại Đội trưởng Đại Minh, không còn được gọi là đội trưởng, mà đổi thành trưởng thôn.
Bí thư chi bộ Viễn Sơn vẫn là bí thư chi bộ, thân phận không có gì thay đổi.
“Tô Cần đến rồi à?” Bí thư chi bộ Viễn Sơn cười nói.
"Chuyện phân chia đất đai lớn như vậy, sao cháu có thể không đến được chứ? Chú Viễn Sơn, chú thật sự muốn đem toàn bộ ruộng đất phân phát cho mọi người sao?"
Tô Cần không biết nhiều về chuyện này.
Ông ấy vẫn luôn ở trong huyện, hiện tại đội vận chuyển cũng đang cải cách, cũng may đối với ông ấy không có ảnh hưởng gì lớn.
"Đúng vậy, đây là quyết định của cấp trên, đem tất cả ruộng đất chia ra, chia theo đầu người. Bất cứ ai có hộ khẩu thường trú tại thôn Hạ Hà, đều có thể được chia đất.
Chuyện này mà tính ra, Tô Cần phát hiện ra ruộng đất được chia cho nhà mình đã ít lại càng thêm ít.
Tô Cần đã chuyển hộ khẩu từ lâu, chuyển lên trên huyện, nên tất nhiên không được chia phần. Kiến Quốc và Kiến Binh, bởi vì đi học, nên đã chuyển hộ khẩu ra ngoài từ sớm, hiện một người ở Bắc Kinh người còn lại ở Tây Bắc làm bộ đội dã chiến.
Nhà họ Tô giờ chỉ còn lại Lục Tư Hoa và hai anh em Kiến Dân với Vãn Vãn là còn hộ khẩu ở thôn Hạ Hà. Được chia phần, cũng chỉ có thể chia cho ba người bọn họ thôi.
Tính như vậy, ruộng đất đúng là ít đến đáng thương.
Nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
Hộ khẩu không ở thôn Hạ Hà, còn có thể làm gì khác sao?
Dù sao, nhà cũ bên kia đã tốt hơn nhiều rồi ít nhất phần mà bọn họ được chia, so với nhà Tô Cần chắc là nhiều hơn nhiều.
"Ruộng đất được chia ít hơn thì sao? Nhà mình có tiền mà." Vãn Vãn lại khinh thường.
Những năm qua bố Tô làm trong đội vận chuyển, đã được hơn mười năm, tiền dành dụm được, muốn mua bao nhiêu lương thực là có thể mua được, còn sợ không có đồ ăn ư?
Cánh đồng ở thôn Hạ Hà, đối với bọn họ mà nói, cũng không quan trọng lắm.
Bây giờ bọn họ cũng không có nhân lực để đi gieo trồng trên cánh đồng.
Về việc chia chác này, nhà họ Tô tổng cộng được chia không đến một mẫu ruộng, trước đó tất cả ruộng đất sở hữu riêng đều là của bọn họ.
Vãn Vãn nghe nói, Trình Kiêu vì không đi học, nên chưa chuyển hộ khẩu ra ngoài, hộ khẩu của mẹ Trình cũng ở thôn Hạ Hà, mảnh ruộng mà hai mẹ con họ được chia, chỉ là kém hơn một chút so với nhà họ Tô.
Nhưng mà, Trình Kiêu so với nhà họ Tô thậm chí còn không quan tâm đến ruộng đất.
Vãn Vãn nhà họ và Trình Kiêu không quan tâm đến ruộng đất, không có nghĩa là những người khác sẽ không quan tâm.
Trong số đó có Tô Đại Lực và Lưu Chiêu Đệ ở đại phòng.
Bây giờ ở trong căn phòng của họ, cuộc sống trôi qua thực sự khốn khổ.
Theo dân số, ngược lại bọn họ cũng có thể sẽ được chia rất nhiều ruộng đất, so với nhà Vãn Vãn không hơn kém chút nào. Trước mắt trong đại phòng có ba người, Tô Đại Lực, Lưu Chiêu Đệ và Tô Vũ Đình, Tô Kiến Hoành đã tách ra khỏi nhà bọn họ từ lâu, cho nên không thuộc về nhà bọn họ nữa. Về chuyện này, cũng có thể được chia chưa đến một mẫu ruộng.
Nhưng bọn họ không giống nhà Vãn Vãn, gia đình Vãn Vãn không trông cậy vào cái này để sinh sống, bố Tô có công việc ở trên thành phố. Nhưng đại phòng thì khác, họ chỉ chỉ dựa vào chưa đến một mẫu ruộng để sinh sống, không làm ruộng thì sẽ không có lương thực để ăn.
Trong cuộc so sánh này, thắng bại đã được xác định.
Tất nhiên, những việc này Vãn Vãn sẽ không chú ý tới.
Ngay sau khi ông nội Tô Thường Minh đến thôn Hạ Hà, đã nhận bố Tô về, ghi tên vào gia phả, vì vậy bọn họ lập tức không còn liên quan gì đến nhà cũ.
Điểm chung duy nhất là bà nội Tô thật sự là mẹ ruột của bố Tô, ông nội Tô là bố kế đã nuôi dưỡng ông ấy vài chục năm, đến khi ông ấy kết hôn sinh con, sau đó mới tách ra.
“Ruộng đất này ít thật.” Lục Tư Hoa cầm lấy hợp đồng đất đai của nhà mình, nhìn diện tích biểu thị trên đó, vẫn cảm thấy có hơi ít ỏi.
Nhưng, không có cách nào khác, cái này chia dựa trên đầu người Lúc đầu Kiến Quốc và Kiến Binh không có học lên đại học, không chuyển hộ khẩu ra ngoài, nên việc phân chia đất đai không thể thiếu phần hai người họ được, bây giờ diện tích đất họ được phân chắc còn được nhiều hơn nữa.