Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 468

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:19
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cụ Tiêu quả nhiên không nên nói chuyện này cho Vãn Vãn, ngay cả ông ấy có muốn thăm dò cũng không được.

Nếu là trước đây ông ấy sẽ tìm Vãn Vãn nói chuyện, tâm sự, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của cô thay đổi rôi.

Kỳ thi diễn ra trong ba ngày, ông ấy nói chuyện với Vãn Vãn ba ngày, ngược lại ông ấy đã biết thêm một vài thói quen của cô.

Năm đó ông ấy được sửa án trở về, có mấy năm liền ông ấy không gặp Vãn Vãn. Lúc ông ấy đi, Vãn Vãn còn nhỏ, mới mấy tuổi?

Bây giờ Vãn Vãn đã trở thành một cô gái rồi, tuy là cô vẫn còn nhỏ, nhưng không cách nào so được với trước đây khi cô bé bảy tám tuổi.

Ba ngày sau, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, ông cụ Tiêu cũng phải quay về.

Dù sao thì ông ấy rất bận rộn, công việc nhiều, ông ấy không thể cứ nhàn rỗi như vậy, chuyện gì cũng muốn cùng làm cùng.

Từ sau khi ông ấy biết người mà Trình Kiêu thích là Vãn Vãn, ông ấy không còn hối thúc anh lập tức quay về Bắc Kinh nữa.

Ngày hôm nay, ông cụ Tiêu phải về Bắc Kinh rồi.

Trình Kiêu tiễn ông cụ Tiêu đến sân bay tỉnh thành.

Huyện Nghi An chưa có sân bay, ngay cả thành phố Minh cũng không có sân bay, muốn đi máy bay, chỉ có thể đến tỉnh thành ngồi máy bay.

Cũng may huyện Nghi An cách tỉnh thành không xa lắm, cũng chỉ đi bốn tiếng đồng hồ, là có thể đến nơi rồi.

Có xe riêng thì càng nhanh, không cần đến bốn tiếng.

Rút ngắn lộ trình, ba tiếng rưỡi đồng hồ là có thể đến thấu nơi rồi.

“Yên tâm đi, mẹ cháu đã có ông nội lo rồi, ông nội sẽ chăm sóc cho mẹ cháu. Bây giờ sức khoẻ của mẹ cháu cũng đỡ hơn rồi, không có gì phải lo, nằm viện thêm vài ngày nữa là có thể về nhà ở rồi."

Tiêu Trường Chinh sợ cháu trai của mình lo cho mẹ anh, nên ông ấy đã đảm bảo với anh.

Trình Kiêu gật đầu: "Cháu sẽ lập tức quay về ở bên cạnh ông và mẹ, đợi cháu thêm hai tháng nữa, cháu sẽ về Bắc Kinh. Chưa đến hai tháng, chỉ còn một tháng rưỡi nửa thôi, anh phải quay về báo danh ở trường đại học ở Bắc Kinh.

“Vài bữa cháu quay về Bắc Kinh, không cần phải ở trong trường, đến lúc đó hãy đến nhà ông nội ở biết không hả? Em gái cháu cũng quay về từ nhà của cô nó rồi, con bé đang học ở đó, năm nay vừa mới chuyển học bạ từ bên đó về."

Vốn dĩ cô bé có thể trở về từ lâu rồi, nhưng học bạ bên đó xảy ra một chút chuyện, nên phải đợi rất lâu.

“Cháu mà nhìn thấy em gái cháu thì nhất định cháu sẽ thích con bé.” Ông cụ Tiêu vừa cười ha ha vừa nói.

Trình Kiêu không quá để tâm đến cô em gái này. Vốn dĩ anh đối với một người lạ thì tình cảm cũng không sâu sắc, anh cũng chưa từng gặp cô em gái này, còn nghe nói là cô bé còn không phải ruột thịt, nên anh càng không để ý.

Ai biết cô em gái này là tốt hay xấu nữa.

Những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình lớn, lại từng trải qua cuộc vận động gian khổ. Sau khi ông nội bị điều tới nông thôn, thì cô em gái này được cô nuôi dưỡng, được nuôi thành tính cách như thế nào, anh thật sự không thể nào đoán được.

Lỡ như là một cô em gái có tâm cơ, thì anh cũng không muốn nhận. Anh em chị gái em gái v..v., trong mắt anh có hay không có, cũng chẳng khác biệt gì.

Anh có ông nội có mẹ, còn có Vãn Vãn, là đủ rồi.

Những người khác, nếu thật lòng đối với anh, vậy thì anh thật lòng đổi lấy thật lòng.

DTV

Nếu không...

Anh sẽ không giống như những gì mà ông nội Tiêu nghĩ, là anh rất mong muốn được gặp cô em gái này.

Trong lòng của anh, anh chỉ có một cô em gái, đó chính là Hiểu Mộng, những người khác không thể nào chiếm được chút vị trí nào ở trong lòng anh.

Vẻ mặt của anh rất hờ hững, hờ hững đến mức Tiêu Trường Chinh cũng nhìn ra được.

Ông cụ Tiêu thở dài, ông ấy cũng không ép buộc được cháu trai của mình nhất định phải thích cô em gái này.

Ông ấy cũng biết, đứa cháu trai này trước giờ chuyện tình cảm luôn chậm rãi.

Muốn khiến anh để tâm, thì phải bỏ ra một tình cảm nhất định thì mới có thể khiến anh ghi nhớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-468.html.]

“Nếu như cháu không thích em gái, ông nội cũng không ép buộc.

Chỉ là ông mong, hai anh em tụi con có thể vui vẻ sống với nhau, cháu ....chỉ có một cô em gái như thế."

“Không, cháu vẫn còn một em gái nữa, chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy mà thôi"

Ông cụ Tiêu: ....

“Đó cũng là em gái của cháu.

“Ông nội à, cháu chỉ biết là, con bé không gây chuyện với cháu, thì cháu sẽ coi nó như em gái.

Ông cụ Tiêu thở dài, ông ấy không biết nên nói anh như thế nào mới tốt.

Trình Trình anh đã ở dưới quê hai mươi năm, tim anh cũng đã bị chai sạn.

Nhưng cũng không thể trách anh được, nhà họ Trình đối với anh như thế nào, ông cụ cũng từng điều tra qua, trong lòng ông ấy cũng rất tức giận.

Từ sau khi ba Trình mất, nhà họ Trình thường xuyên tới nhà anh.

Cho đến khi Trình Kiêu lớn hơn vài tuổi, đã có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ được mẹ của anh, và mấy lần dọa đuổi mấy người đó, như vậy mọi chuyện mới dần dần lắng xuống.

Trình Kiêu đối với khát vọng về tình thân, không được mạnh mẽ cho lắm.

Nếu không phải ông cụ Tiêu vẫn luôn đối tốt với anh, từ lúc hai ông cháu vẫn chưa nhận nhau, ông ấy đã rất tốt rồi, nếu không sau khi sự thật về thân thế của anh được làm rõ, thì cũng chưa chắc anh sẽ chấp nhận nhà họ Tiêu.

Trái tim của Trình Kiêu đã bị chai sạn.

“Em gái Ngọc Nguyệt của cháu rất ngoan, con bé cũng ngoan như cô bé Vãn Vãn vậy, cháu mà nhìn thấy con bé, nhất định cũng sẽ thích con bé thôi"

Trình Kiêu khịt mũi một cái: “Không có ai ngoan hơn Vãn Vãn cả."

Trong lòng của anh, những lời ông cụ Tiêu nói, không thể tin hoàn toàn được.

Cô em gái tên Ngọc Nguyệt này, rốt cuộc có ngoan hay không, chỉ khi nào anh tận mắt chứng kiến thì mới biết được. Ông nội đã bị tình thân làm cho mờ mắt, những lời ông ấy nói không thể cho là thật.

“Ông nội biết, ông nội chỉ muốn cháu thật lòng tiếp nhận Ngọc Nguyệt, hy vọng hai anh em tụi cháu có thể vui vẻ."

Ông ấy chỉ có hai đứa cháu trai và cháu gái này, tuy là cháu gái không phải là cháu ruột của ông ấy, nhưng cô bé là do một tay ông ấy nuôi lớn, nên tình cảm sâu đậm.

Ông cụ Tiêu hy vọng hai đứa cháu trai và cháu gái có thể chung sống hoà thuận, Ngọc Nguyệt từ nhỏ đã không có cha mẹ, sau này ông ấy vì bị điều về quê, nên đã đưa cô bé cho cô của cô bé nuôi, cô bé cũng đã chịu nhiều khổ cực.

Bây giờ cuối cùng có một anh trai, ông ấy không muốn hai anh em tụi nó nghi kỵ lẫn nhau.

Hai ông cháu nói chuyện một lát, ông ấy phải lên máy bay rồi, Trình Kiêu nhìn ông ấy đi vào phòng chờ bay.

Ông cụ Tiêu quay đầu lại, ông ấy nhìn thấy Trình Kiêu vẫy tay chào ông, và thở dài, rồi bước vào kiểm tra an toàn.

Cùng lúc đó, Vãn Vãn đang ở trường để lấy bảng thành tích.

Vốn dĩ cô cũng muốn đi tiễn ông cụ Tiêu, nhưng rất không trùng hợp, đúng lúc này lại có kết quả thi, cô muốn đi cũng đi không được.

Kỳ thi trung học lần này là trao đổi đề thi giữa các huyện với nhau. Đề thi của huyện Nghi An và huyện lân cận là đổi cho nhau, sau mười mấy ngày cũng rất nhanh đã có kết quả thi rồi.

Vãn Vãn đã tới trường từ rất sớm, trên bảng thông báo có dán tờ giấy màu đỏ, trên tờ giấy đó viết danh sách tầm hai trăm học sinh.

Học sinh vây quanh bảng thông báo rất đông, Văn Vãn muốn chen vào xem, nhưng chen thế nào cũng không chen vào được.

Người thì chen, người thì đẩy.

Vãn Vãn muốn chen vào, lại bị ép thành cái bánh thịt, và bị chen đẩy ra ngoài.

Đứng cũng không vững, cô suýt bị đẩy ngã lui đằng sau.

Lúc hét lên, đột nhiên cô cảm thấy có người cầm tay cô, và đỡ người cô dậy, cô không bị ngã ngồi bịch xuống đất.

Loading...