Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:17
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm đó Thắng Lợi tìm hiểu đối tượng ở bên ngoài, sau khi ông ấy biết còn vui mừng như điên, nhưng ai mà biết cuối cùng Thắng Lợi đã hi sinh. Để lại Trình Trình một mồ côi từ trong bụng mẹ như vậy, cũng coi như là chưa tuyệt đường hương hỏa.
Ông ấy chỉ có một thằng cháu này, sao có thể nhìn thấy sau này có khả năng nó sẽ vì vậy mà đau lòng, mà lại không sớm ngăn cản chứ?
Nỗi đau mất con đã làm cho ông ấy bị đả kích rất lớn rồi, ông ấy không muốn lại nhìn thấy cháu trai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Ông nội, cháu muốn làm hết sức mình. Bất kể là sau này cháu và Vãn Vãn có kết hôn với nhau hay không, nếu cháu đã cố gắng hết sức, thì cháu sẽ không có gì để tiếc nuối, nếu không cả đời này cháu sẽ khó mà yên lòng” Trình Kiêu dùng sức nắm chặt bàn tay, rồi sau đó mở ra: "Ông nội, cháu chỉ muốn hỏi ông một câu, ông thích Vãn Vãn không? Vứt bỏ những lời ông vừa nói đi, ông có muốn Vãn Vãn làm cháu dâu của ông không?"
“Ông không phủ nhận, ông rất thích cô bé Vãn Vãn. Nhưng thích là một chuyện, ông không thể giương mắt nhìn, một chuyện không có khả năng, lại xảy ra ở trên người của cháu, mà ông lại thờ ơ coi như không được. Ông không làm được.” Ông cụ Tiêu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trình Kiêu lặng im, anh biết là, ông nội muốn tốt cho anh và Vãn Vãn nên mới phản đối.
Nếu đã không phải là vì không thích Vãn Vãn, vậy thì chính là nguyên nhân mà ông ấy nói đó.
Ông ấy sợ sau này Vãn Vãn trưởng thành, sẽ thích người con trai khác, sợ anh sẽ chịu tổn thương.
Nhưng anh bằng lòng, bất kể kết quả có thể nào đi nữa, anh đều bằng lòng thử.
Đối với người mình thích, bất kể cô có khuyết điểm gì đi chăng nữa, tương lai có thay đổi hay không. Anh đều bằng lòng theo đuổi cô, và nắm chặt cơ hội này.
Hơn nữa, anh có lòng tin, Vãn Vãn nhất định sẽ thích anh.
Bây giờ Vãn Vãn đối với anh tốt như vậy, sao cô có thể không thích anh được chứ?
Chắc chắn là Vãn Văn cũng thích anh, chỉ có điều bây giờ cô còn nhỏ, có lẽ cô vẫn chưa hiểu tình yêu mà thôi.
Nhưng tuyệt đối không giống như ông nội nói, sau này cô sẽ thích người con trai khác.
Cho dù cô thực sự thích người con trai khác, thì có sao chứ?
Anh nhất định sẽ theo đuổi cô, Vãn Vãn chỉ có thể là của anh thôi.
Cả đời này, người mà anh yêu, người yêu anh, cũng không nhiều.
Vãn Vãn là cô gái duy nhất anh thích, giữa họ có chênh lệch tuổi tác thì sao chứ?
Anh sẽ dùng cánh tay mạnh mẽ của mình, cho cô một bến đỗ an toàn.
“Ông nội, cháu chỉ muốn hỏi ông, nếu như để Vãn Vãn làm cháu dâu của ông, ông có đồng ý không?” Trình Kiêu hỏi thêm một lần nữa.
Ông cụ Tiêu nhìn Trình Kiêu rồi chau mày lại, còn có giọng điệu nặng trĩu, ông ấy biết là, Trình Kiêu như vậy là đã hạ quyết tâm rồi, chỉ sợ ai can ngăn cũng không có tác dụng.
Ông ấy nói: “Ông đã nói rồi, ông không phản đối hai cháu ở bên nhau, ông nội chỉ là không hy vọng cháu sẽ chịu tổn thương"
Trình Kiêu nói: “Ông nội ơi, cháu sẽ không bị tổn thương đâu. Cháu của ông ưu tú như thế này, chắc chắn Vãn Vãn sẽ thích cháu thôi. Tụi cháu đã cùng nhau lớn lên, em ấy đối với người khác không tốt như vậy đâu, trừ người nhà ra, em ấy chỉ đối tốt với cháu thôi."
Ông cụ Tiêu nhìn anh, nghẹn ngào hỏi anh: “Cháu thật sự hạ quyết tâm rồi?"
“Ông nội, cháu quyết định rồi, chắc chắn cháu sẽ thành công theo đuổi Vãn Vãn Ông cụ Tiêu im lặng, một lúc sau ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm anh và nói: “Vậy được, nếu cháu đã kiên định như vậy rồi, là khí thế mà con cháu nhà họ Tiêu nên có. Năm đó lúc ông theo đuổi bà nội của cháu, ông cố nội của cháu cũng không đồng ý, cuối cùng cũng không làm ông thay đổi được, mà phải đồng ý. Đàn ông của nhà họ Tiêu chúng ta, khi đã quyết định một việc gì, đều rất khó thay đổi, sau khi yêu một người, cũng rất khó động lòng thêm lần nữa. Nếu cháu đã thích Vãn Vãn rồi, vậy thì ông nội ủng hộ cháu"
Cuối cùng Trình Kiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, ông nội không còn ngăn cản anh nữa, thở một hơi, như thế thì hỏi sao anh không vui mừng?
Anh nói: “Ông nội à, ông yên tâm, cháu là con cháu của nhà họ Tiêu, thì làm gì có chuyện làm không được, cũng không có cô gái nào mà cháu không theo đuổi được.
“Có khí phách, ông nội ủng hộ cháu. Ông cụ Tiêu vỗ vai của anh, và khen anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-467.html.]
Anh cũng biết là, ông nội vẫn chưa hoàn toàn yên tâm anh, ngày nào Vãn Vãn còn chưa đồng ý, thì ông nội một ngày cũng không yên tâm.
Mà anh đã đồng ý với ba Tô mẹ Tô, tình cảm của anh dành cho Vãn Vãn, tạm thời không được nhắc tới, không được nói sự thật cho Vãn Vãn biết.
Giống như lời ông nội nói, Vãn Vãn còn quá nhỏ, vẫn chưa đến tuổi nói chuyện yêu đương.
Anh đồng ý đợi, đừng nói là ba năm năm năm, cho dù là mười năm hai mươi năm, nên đợi thì anh vẫn sẽ đợi. Anh sẵn sàng trao trái tim của anh cho Văn Vãn, không ai có thể cướp đi được.
“Vãn Vãn không biết, vậy hai người lớn trong nhà họ Tô biết chuyện này sao?
Hay là cháu chuyện gì cũng không nói?” Ông cụ Tô lại nghĩ đến một chuyện khác.
Trình Kiêu nói: “Cậu và Thím đa biết rồi, ngay cả Kiến Dân cũng biết, chỉ giấu một mình Vãn Vãn. Cậu nói con phải giấu kín chuyện này, đợi đến lúc Văn Vãn đủ mười tám tuổi, rồi còn mới được tỏ tình với Vãn Vãn. Nếu Vãn Vãn cũng thích con, đồng ý chấp nhận hẹn hò yêu đương với con, đến lúc đó chúng ta sẽ tới nhà họ Tô xin đính hôn trước, để hai tụi con có thể danh chính ngôn thuận qua lại.
Ông cụ Tiêu nói: “Chuyện này cậu con nói rất đúng.
Một khi con và Vãn Vãn đã xác định quan hệ, thì chắc chắn phải đính hôn trước, đến lúc đó ông và mẹ con sẽ đến nhà họ Tô để cầu thân"
Chuyện danh phận cũng rất quan trọng, ông ấy đương nhiên là đồng ý đi cầu thân.
Bây giờ điều duy nhất mà ông ấy lo lắng là tâm tư của Vãn Vãn, rốt cuộc cô có đồng ý chuyện hẹn hò yêu đương cũng với Trình Trình hay không.
Không được, ông ấy phải tới gặp hai người lớn trong nhà họ Tô để nói chuyện này mới được.
Bất kể là sau này Vãn Vãn có chọn Trình Trình hay không, thì ông đều bắt buộc phải nói chuyện này với hai người lớn trong nhà họ Tô.
Cuối cùng Trình Kiêu đã giao chuyện này cho ông cụ Tiêu.
Liên quan đến việc chung thân đại sự của cháu trai ruột của mình, ông cụ Tiêu không thể qua loa được.
Ông ấy đích thân tới nhà họ Tô, tìm Tô Cần và Lục Tư Hoa hai người họ để nói chuyện này.
Tô Cần đảm bảo với ông cụ Tiêu, hai người họ sẽ không ngăn cản chuyện này.
Chỉ cần Vãn Vãn không có ý kiến, vậy thì bọn họ sẽ đồng ý, hơn nữa bọn họ cũng rất thích Trình Kiêu, bọn họ cảm thấy anh là người thích hợp nhất để chọn.
Nghe hai người lớn trong nhà họ Tô đảm bảo như vậy. Ông cụ Tiêu cũng có thở phào.
Còn phía Vãn Vãn......
“Ông nội ơi, ông không thể nói chuyện này với Vãn Vãn được, bây giờ em ấy chuyện gì cũng không biết, chỉ là cháu đơn phương mà thôi"
Trình Kiêu ngăn ông cụ Tiêu lại, anh sợ là ông ấy kích động lên thì sẽ tới tìm Vãn Vãn, rồi nói hết mọi chuyện cho Vãn Vãn.
Đến lúc đó, anh và Vãn Vãn đều sẽ rất ngượng ngùng.
Ông cụ Tiêu nói: “Ông biết rồi, Vãn Vãn vẫn còn nhỏ, ông sẽ không nói cho cô bé biết chuyện này đâu"
Cô chỉ là một bé gái mới có mấy tuổi, sao có thể hiểu chuyện tình cảm? Cho dù có hiểu rồi, cũng không thể hoàn toàn hiểu được.
Hơn nữa, một khi lỡ như cô mà biết chuyện này, cô cảm thấy ngại ngùng, ngược lại không bằng lòng nhìn thấy cháu trai thì phải làm sao?
DTV
Lỡ như bởi vì nguyên nhân là do ông ấy, mà ngược lại hai đứa không thể đến với nhau, cháu trai sẽ oán trách ông ấy thì phải làm thế nào?
Ông cụ đã sống đến tuổi này rồi, chuyện gì mà ông ấy không biết chứ?