Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 465

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:13
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cháu trai của nhà họ Tiêu, lại ốm đến mức này, thằng bé chịu khổ cực như vậy, làm sao không khiến ông đau lòng được?

Ông ấy lại quên là năm đó lúc Tiêu Thắng Lợi đi lính, ông ấy là người đầu tiên tán thành, ông ấy còn điều cậu ta tới nơi gian khổ nhất.

Bây giờ đổi thành cháu trai, thì lại hoàn toàn khác.

Trong lòng của ông cụ, cháu trai là không thể chịu khổ. Không thể giống với con trai được.

“Cháu thi trong ba ngày, sẽ thi xong nhanh thôi. Có mấy người Vãn Vãn đi theo cháu là được rồi, không sao đâu. Ông nội bận rộn công việc như vậy, còn đặc biệt tới huyện Nghi An để chờ cháu thi, vậy sẽ mệt lắm"

“Như thế thì có là gì, cháu trai của ông đi thi, ông là ông nội làm sao có thể không có mặt được chứ? Ông nội không thấy mệt, ông nội không cảm thấy khổ chút nào cả, chỉ cần có thể ngồi chờ cháu thi xong, ông nội cảm thấy rất vui"

Nói Trình Kiêu không cảm động, đều là giả.

Trong cuộc đời này của anh, từ nhỏ đã bị mất cha, cha ruột thì đã hi sinh trên chiến trường kể từ khi anh còn chưa ra đời. Mẹ anh dẫn theo anh một mình sống qua ngày, bên nhà họ Trình lại nhìn chằm chằm như hổ đói, lúc nhỏ khi cha vừa mới mất, thì có người tới nhà gây chuyện, một mình mẹ nuôi lớn anh thật không dễ dàng gì.

Sau đó mẹ bị bệnh, anh lại sợ ngay cả mẹ cũng sẽ bỏ anh lại một mình mà đi.

Cho đến khi mẹ anh nói cho anh biết, người cha đó không phải là cha ruột của anh, khi cha anh cưới bà ấy đã mang thai anh rồi. Cha anh biết đứa con trong bụng của mẹ anh không phải là của ông ấy, nhưng ông ấy vẫn mong chờ anh được sinh ra. Anh sẽ không bao giờ quên tình cảm mà ông ấy dành cho anh.

Anh sẽ tìm em gái về, bất kể là phải bỏ ra bao nhiêu công sức, anh đều sẽ nghĩ cách tìm em ấy về.

Ông nội cũng đồng ý với anh, sẽ tìm em ấy giúp cho anh.

Tuy là biển người rộng lớn, không dễ gì tìm được, nhưng anh tin rằng nhất định có thể tìm được.

Bây giờ ông nội đi từ xa tới đây để chờ anh thi, làm sao khiến anh không vui cho được?

Cảm động.

“Ông nội ..."

“Được rồi, hai ông cháu mình còn nói gì nữa chứ?” Ông cụ Tiêu không phải là một người thích bày tỏ nỗi lòng cùng với người khác, ông ấy cũng không đành lòng nhìn Trình Kiêu nhìn dáng vẻ của ông ấy với vẻ mặt cảm động như thế. Ông ấy muốn đi theo cháu trai, đây là việc mà ông ấy cao hứng nên làm, lúc đó ông ấy muốn lập tức đi làm liền. Nhưng ông ấy không nghĩ sẽ làm cho cháu trai cảm động như thế này.

Tâm trạng mấy ngày hôm nay của Trình Kiêu vẫn luôn sục sôi, có ông nội chờ anh thi xong, và còn có cả nhà họ Tô chờ anh nữa, cho dù một nửa nguyên nhân mà nhà họ Tô chờ anh là vì Kiến Dân, nhưng trong lòng anh vẫn không kiềm chế được mà xúc động.

Thi ba ngày, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đặc biệt là có ông cụ Tiêu ở bên cạnh, thời gian càng trôi nhanh hơn nữa.

Ba ngày thi này, ông cụ Tiêu vẫn luôn ở trong huyện thành, ở bên ủy ban huyện muốn sắp xếp chỗ ở cho ông cụ Tiêu, nhưng lại bị ông cụ từ chối.

Ông ấy tới đây, không phải vì chuyện công, mà là vì cháu trai của mình, chỉ là vì chuyện riêng mà tới đây, nên làm sao có thể để ủy ban huyện sắp xếp chỗ ở cho ông ấy được chứ?

Hơn nữa điều ông ấy muốn nhất là, ban ngày thì đi theo Trình Kiêu đi thi, buổi tối thì hai ông cháu cùng nhau đi dạo phố, tản bộ, nói chuyện.

Hai người, chưa bao giờ thân thiết với nhau như thời khắc này.

Trước đây ông cụ Tiêu rất bận, cho dù Trình Kiêu có tới Bắc Kinh tìm ông ấy, nhưng công việc của ông ấy quá bận, chưa chắc là có thời gian để ở bên anh.

Bản thân Trình Kiêu cũng rất bận, thời gian đó là sắp đến kỳ thi, anh cần có nhiều thời gian để ôn luyện bài tập, đại khái anh cũng không có thời gian.

Kỳ thi không phải là chuyện nhỏ, lỡ như thi trượt, vậy thì sẽ rất tệ.

Lúc đó anh ở Bắc Kinh cũng không bao lâu, sau khi dẫn mẹ đi kiểm tra và hóa trị xong, là anh quay trở về đi học liền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-465.html.]

Hai ông cháu họ thật sự chưa chung sống với nhau được bao lâu.

Bây giờ, ông cụ Tiêu từ Bắc Kinh vội vàng tới đây, bỏ hết tất cả mọi công việc, chạy tới đây để chờ anh thi cử, nên bây giờ thứ ông ấy có là thời gian.

Hai người họ có thể cùng nhau đi tản bộ, cùng nhau nói chuyện.

Ông cụ Tiêu thích nhất là khoảng khắc này, hai ông cháu họ chuyện gì cũng có thể nói với nhau, không cần phải để ý quá nhiều.

"Ông nội, đợi sau khi cháu thi xong, có kết quả bao nhiêu điểm rồi, cháu sẽ quay trở về Bắc Kinh khi có giấy thông báo nhập học và đi đến trường báo danh" Trình Kiêu nói với ông cụ Tiêu suy nghĩ của anh.

"Tại sao phải đợi lâu như vậy? Cháu thi xong rồi có thể cùng ông nội quay về luôn, đợi có điểm rồi thì chúng ta chỉ cần gọi điện tra điểm là được rồi, ông nội có thể nhờ người tới trường trực tiếp lấy giấy thông báo, không cần cháu phải chờ bọn họ gửi qua đâu."

Trình Kiêu lắc đầu: "Ông nội, cháu còn có việc ở đây."

"Cháu có việc gì vậy? Ở Bắc Kinh có ông nội, còn có mẹ của cháu đang nằm trong bệnh viện, cháu không tới chăm sóc bà ấy sao?" Ông cụ Tiêu không hiểu tại sao anh nhất định phải ở lại huyện Nghi An để chờ lấy giấy thông báo nhập học rồi tới lúc đi báo danh mới đi Bắc Kinh?

Cháu trai nguyện vọng là đại học Hóa Đại, ông ấy cũng biết, cháu trai nộp đơn trường đại học Bắc Kinh rất hợp với ý của ông ấy.

Ông ấy cũng không lo là cháu trai thi không đậu đại học, cho dù thật sự thi không đậu, ông ấy đều có thể giúp anh.

Nhưng cháu trai cũng sẽ không để cho ông ấy có cơ hội làm như vậy, thành tích của anh rất tốt.

"Phía mẹ cháu, cháu vừa mới gọi điện thoại cho bà ấy xong, bây giờ sức khỏe của bà ấy rất tốt. Bà ấy cũng đồng ý cho cháu ở lại huyện Nghi An, nói cháu không cần vội trở về Bắc Kinh." Trình Kiêu đỡ ông cụ Tiêu ngồi xuống trên một cái ghế đá.

Hai ông cháu ngồi trong một công viên, nhìn người đi lui đi tới chơi đùa, họ cảm thấy những thời khắc như thế này thật tốt.

Vệ sĩ chỉ cách họ vài bước không xa, và chậm rãi theo sau. Nhìn thấy họ ngồi xuống, hai người vệ sĩ cũng ngồi xuống ghế đá ở một chỗ khác.

Bởi vì bọn họ đều mặc thường phục, không ai biết thân phận thực sự của bọn họ.

"Cháu có việc gì ở huyện Nghi An vậy? Chắc không phải chỉ là vì chờ kết quả và giấy thông báo nhập học không thôi đúng không? Ông cụ Tiêu chau mày hỏi anh.

Trình Kiêu không nói gì, anh chỉ gật đầu.

Ông cụ Tiêu vô cùng thông minh, ông ấy liền đoán ra được gì rồi, ông ấy hỏi: "Là vì chuyện của đối tượng à?"

Liên quan đến vấn đề này, ông ấy hỏi một cách dè dặt cẩn thận, cháu trai đã hai mươi mốt tuổi rồi, cho dù là có đối tượng, thì cũng không có gì lạ.

Trình Kiêu lại gật đầu.

"Là cô gái nhà nào vậy? Ông có biết không?" Ông cụ Tiêu hỏi, trong đầu của ông ấy đang suy nghĩ, rốt cuộc là con gái nhà nào có thể làm cho cháu trai của ông yêu thích?

Cũng không biết là ông ấy có biết hay không.

"Ông nội à, ông có biết đó" Chuyện này không thể giấu được ông cụ Tiêu, Trình Kiêu cũng không muốn giấu.

Sau này anh muốn đến nhà họ Tô cầu thân, thì phải cần đến sự ra mặt của ông cụ Tiêu.

Nhân cơ hội này thì nói trước với ông cụ luôn, nói không chừng chuyện này có thể nhận được sự ủng hộ của ông nội.

"Ông biết sao?" Mắt của ông cụ Tiêu sáng lên, "Là ai?"

Trong đầu của ông ấy bắt đầu rà soát từng cái tên một.

DTV

Ở huyện Nghi An này, những cô gái mà ông biết, tuổi tác lại xấp xỉ với thằng cháu trai này.

Loading...