Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 455
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:51
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Cần nói: "Sao anh yên tâm cho được? Con gái bị người khác bắt cóc rồi, sao em còn bình tĩnh như thế chứ?"
Hơn nữa người bắt cóc con gái mình là đứa bé ông ấy nhìn nó lớn lên từ nhỏ, ông ấy cũng không biết từ khi nào tên nhóc này đã nhắm đến Vãn Vãn rồi? Văn Vãn bao nhiêu tuổi chứ?
Nếu ông ấy biết tên nhóc này để ý Vãn Vãn nhà mình từ sớm, thì làm sao để bọn nhỏ này chơi với nhau chứ? Ông ấy chỉ nghĩ rằng Trình Kiều xem Văn Vẫn như em gái thôi.
Ông ấy nghĩ có thêm một người thương Vãn Vãn là chuyện tốt, nhưng nào ngờ cuối cùng tên nhóc này lại có ý định bắt cóc Vãn Vãn nhà ông đi.
Thật uổng công ông ấy che chở cho đứa bé này từ nhỏ đến lớn, chẳng phải hành động của thằng bé bây giờ uổng phí lòng tốt của ông ấy sao?
Suy nghĩ đến đây đã làm ông ấy tức điên rồi.
"Em lo làm gì? Sớm muộn gì, Vãn Vãn cũng phải lập gia đình, lẽ nào anh có thể nuôi con bé cả đời?"
"Anh nuôi con bé cả đời." Tô Cần không nghĩ ngợi, lập tức thốt lên.
"Lòng anh rộng rãi quá hả! Đợi khi con gái lớn tuổi không gả được, để coi anh có sợ đến nóng ruột không." Suy nghĩ của Lục Tư Hoa không giống với Tô Cần, chỉ cần con rể đáng tin, thì yên thương nhau sớm chút cũng có sao đâu?
Tô Cần nói: "Nhưng mà.." Ông ấy còn muốn thuyết phục vợ mình cho bà ấy hiểu, sau khi con gái có người yêu, rồi xuất giá sẽ rất ít gặp con gái. Chẳng lẽ, lúc đó bà ấy không sốt ruột sao?
Ông ấy rất muốn phân tích chút mặt lợi hại cho bà ấy hiểu. Đương nhiên con gái phải lập gia đình, nhưng không phải bây giờ, Vãn Vãn còn nhỏ lắm, đâu cần phải yêu sớm thế? Bây giờ, con bé phải học, yêu sớm là không được.
"Không có cô bé nào mới mười lăm tuổi ở nông thôn này, tìm nhà chồng đính hôn hết à? Chỉ cần chồng của con bé tốt tính, xuất sắc còn đối xử tốt với Văn Vãn, thì em tình nguyện cho Vãn Vãn yên bề trước. Con của chúng ta cũng đâu có làm gì bậy bạ, em chưa bao giờ lo lắng. Còn đứa bé Trình Kiêu là đứa nhỏ chúng ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ, chúng ta lo lắng cái gì nữa đây?"
Tô Cần nói không lại vợ mình, ông ấy vẫn cảm thấy không đúng, không cho Văn Vãn yêu đương với Trình Kiêu vẫn tốt hơn.
"Nói đi cũng phải nói lại, bọn nhỏ vẫn chưa có hẹn hò đâu. Kiến Dân chỉ nói thấy ánh mắt của Trình Kiêu nhìn Vãn Vãn rất khác lạ, chẳng phải từ nhỏ Trình Kiêu đã luôn chăm sóc quan tâm Vãn Vãn à?"
"Nhưng mà...." Tô Cần muốn nói gì đó nữa, ông ấy vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp.
Nhưng ông ấy lại bị Lục Tư Hoa khuyên mềm lòng, nên cảm thấy hình như... Chắc là... Vợ nói cũng đúng đấy.
"Được rồi, chuyện con cái anh cứ xem như không biết, đợi sau này Trình Kiêu đến tận cửa xin hỏi cưới, thì anh làm khó dễ thế nào cũng được. Bây giờ, anh gấp gáp chuyện này làm cái gì?" Lực Tư Hoa nhẹ nhàng vỗ cánh tay của ông ấy.
Tô Cần lại thấy hình như vợ nói cũng không sai, bây giờ hai đứa vẫn còn quan hệ anh em với nhau, nên vẫn chưa chứng thật được chuyện gì. Ông ấy mà chạy đến bắt Trình Kiêu hỏi chuyện, lỡ Trình Kiêu không thích Vãn Vãn thì phải làm sao?
Còn nữa, Trình Kiêu là đứa bé rất tốt. Gia thế tốt, đối xử với Vãn Vãn rất chu đáo, có con rể tốt như thế cũng rất khó tìm.
Ông ấy xem như không biết, mở một mắt nhắm một mắt làm lơ đi được không?
Ông ấy thầm nghĩ một lúc vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói được đó là chỗ nào.
DTV
"Không phải chứ, ba mẹ, hai người kệ em gái luôn đó hả? Em gái chỉ mới mười lăm tuổi thôi đó, sao nhỏ tuổi thế đã hẹn hò rồi? Lỡ như con bé lơ là việc học, sau này bỏ học thì làm sao?" Tô Kiến Dân phát hiện ba mình bị mẹ thuyết phục rồi.
Mẹ rất hài lòng với Trình Kiêu à? Hình như... Có lẽ là thế đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-455.html.]
Lục Tư Hoa nói: "Bọn nhỏ chưa nói yêu mà nhỉ? Trình Kiêu sắp thi tốt nghiệp phổ thông, thằng bé phải về Bắc Kinh thi Đại học nữa đấy. Đến lúc đó ông nội Tiêu giới thiệu người vợ tốt cho thằng bé phải làm sao? Bắc Kinh ở xa như thế, thằng bé sẽ không quay về nữa thì sao đây? Lẽ nào chúng ta có thể tìm được một con rể tốt hơn Trình Kiêu à? Trong đầu con từng ngày từng giờ, đang chất chứa, suy nghĩ cái gì đấy?"
Suy nghĩ của Lục Tư Hoa rất khác với hai cha con họ, bà ấy càng nhìn đứa con rể này càng thích, một đứa con rể tốt như Trình Kiêu, họ biết đi đâu mà tìm đây? Bây giờ không giữ chặt, sau này đến khi thằng bé về Bắc Kinh, nhà họ Tiêu giới thiệu bạn gái cho thằng bé, họ khóc cũng không kịp nữa là.
Bà ấy còn chưa nói bọn nhỏ đang hẹn hò, bà ấy nhìn Trình Kiêu lớn lên từ nhỏ, sao bà ấy còn lo lắng gì về thằng bé nữa đây?
Cộng vào đó, con gái của bà ấy là ai? Chỉ vì yêu đương mà con bé có thể lơ là việc học được sao? Chuyện đó không thể, con gái của bà ấy nên bà ấy biết rõ con bé sẽ càng có động lực cố gắng học tập thi vào được Đại học ở Bắc Kinh thôi.
Lục Tư Hoa nói bản thân hiểu rất rõ Vãn Vãn, đúng là không phải hiểu bình thường.
Suy nghĩ của Vãn Vãn ra sao, dường như bà ấy đoán được hết.
Khi Vãn Vãn biết Trình Kiêu muốn thi đến Bắc Kinh, phản ứng đầu tiên của cô là: "Anh Trình Kiêu đợi em ba năm nhé, em cũng sẽ thi vào Bắc Kinh."
"Vãn Vãn em đã quyết định thi vào Bắc Kinh à?" Trình Kiêu cũng mừng thầm.
Vãn Vãn nói: "Ừm, em đã ước mình thi vào Bắc Kinh rồi, mong muốn lớn nhất của em là vào trường Đại học Bắc Kinh."
"Chuyện này không vì anh à?" Trình Kiêu không kiềm được, hỏi lại.
Vãn Vãn nói: "Đương nhiên, nguyên nhân cũng vì anh. Anh đi Bắc Kinh, nên em sẽ đi. Nhưng em thích vào trường Đại học Bắc Kinh, em nằm mơ cũng muốn đậu vào"
Giấc mơ này không phải kiếp này cô mới nghĩ, kiếp trước của cô cũng mơ y hệt vậy.
Cô thích nhất là ngành thiết kế, dù kiếp này hay kiếp trước, cô vẫn học hội họa, nhưng thật ra trong đáy lòng cô càng muốn theo ngành thiết kế, bất cứ ngành thiết kế nào cô cũng muốn.
Cô thấy Đại học Bắc Kinh có thể tốt hơn một xíu, hơn nữa nền giảng dạy của Đại học Bắc Kinh chắc chắn sẽ tốt hơn những Đại học khác rồi.
Trình Kiêu nhìn thấy ánh mắt cô sáng lên khi nhắc đến ước mơ của mình, anh không kìm được xoa đầu xù như cục bông của cô.
Anh thích nhất nhìn thấy đôi mắt của Vãn Vãn công lên với nụ cười vui vẻ, làm anh cảm thấy đáy lòng mình dâng lên một dòng nước ấm áp.
Trước đây, anh vẫn xem cô là em gái của mình, nhưng từ khi nào, tình cảm của anh đã thay đổi rồi?
Anh suy nghĩ một chút, tự hỏi có phải từ khi Tiêu Luân Đạt xuất hiện không? Lúc trước anh không có như thế, Vãn Vãn cũng còn nhỏ, anh cũng xem cô như em gái của mình mà đối xử. Còn nói cái gì với mẹ rằng, anh sẽ chăm sóc Vãn Vãn cả đời nữa chứ?
Lúc đó mẹ hỏi lại anh, lỡ như Vãn Vãn không muốn anh chăm sóc cả đời thì sao, đáy lòng anh lập tức d.a.o động.
Cho đến khi Vãn Vãn cười hỏi anh, có muốn đối xử tốt với cô cả đời không? Trong lòng anh lại thầm hiện lên một suy nghĩ: Cả đời này, anh sẽ đối xử tốt với Vãn Vãn.
Bởi vì anh thích nhìn dáng vẻ tươi cười của Vãn Vãn, nụ cười tươi của cô khiến đáy lòng anh ấm áp như có một tia ánh nắng rọi vào.
Trong mắt anh, những cô bé khác chẳng khác gì đàn ông, chỉ có mỗi Vãn Vãn là không như vậy.
Có lẽ tất cả mọi chuyện đã định trước cả rồi, các trưởng bối trong nhà đã định sẵn duyên phận của họ từ năm trăm năm trước, tam sinh tam thế, anh không muốn hủy nó, chắc chắn anh không muốn buông tay đoạn nhân duyên này.
Có lẽ, kiếp trước anh đã cứu Vãn Vãn, nên kiếp này mới có phúc được cô báo đáp như thế, phải không?