Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 452
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:45
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà ấy thật sự rất muốn mối quan hệ của Vãn Vãn và con trai tốt lên, bà ấy cũng không còn sống bao nhiêu thời gian rồi. Khi bà ấy sợ khi mình rời đi, với tính cách quái gở của thằng con trai của bà ấy, sẽ không lấy được vợ mất. Vãn Vãn đáng yêu như thế, còn lớn lên cùng với thằng bé từ nhỏ, chỉ có Vãn Vãn mới có thể chấp nhận được thằng bé thôi.
Đáng tiếc, con trai ngây ngô của bà ấy vẫn chưa biết cái gì gọi là tình yêu, thật sự không thể nào so sánh được với ba ruột của nó mà.
Năm đó, Thắng Lợi rất nhanh đã nhận ra tình cảm của mình, rồi trộm luôn trái tim của bà ấy.
Lúc Tiêu Luân Đạt quay lại đã thấy Trình Kiêu với Vãn Vãn đỏ mặt ngồi bên nhau, cậu ta hơi giật mình.
Lúc cậu ta không ở đây, đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Cậu ta hơi nghi ngờ nhìn từng người trong hai người họ, nhưng không phát hiện ra cái gì.
"Luân Đạt về rồi hả?" Mẹ Trình mang vẻ mặt vui vẻ chào hỏi cậu ta.
Tiêu Luân Đạt vứt sự nghi ngờ ra sau đầu, cười nói: "Mợ, cháu đã gọi điện thoại nói với ông ngoại rồi, ông ngoại nói sẽ tự mình đến huyện Nghi An, bàn bạc với mợ và Trình Kiêu về chuyện nhân tố quy tông. Còn nữa, ông ngoại đã liên lạc với bệnh viện Bắc Kinh, đến khi ông ngoại tới thì sẽ chuyển mộ sang bệnh viện Bắc Kinh luôn, bác sĩ ở bệnh viện đó giỏi hơn, có lẽ sẽ chữa được bệnh cho mợ."
DTV
Mẹ Trình không từ chối, bà ấy cũng mong bệnh mình khỏe hơn, bà muốn nhìn con trai mình lấy vợ sinh con nữa.
Trước đây, bà ấy còn nghi ngờ Tiêu Thắng Lợi đã cưới vợ rồi, nên bà ấy không dám bắt mặt làm quen với ông cụ Tiêu, cũng không dám để cho con mình quen biết với ông cụ Tiêu, bây giờ đã rõ mọi chuyện rồi, đương nhiên bà ấy không thể làm như vậy được nữa.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi"
Trình Kiêu tự đưa Vãn Vãn về nhà, chặn đường này, hai người đi bộ chứ không đón xe.
Trình Kiêu nói: "Vãn Vãn này, lời của mẹ anh, em đừng quan tâm nhé"
Vãn Vãn hỏi lại: "Mẹ anh nói cái gì?"
"Thì là... Lời mẹ anh nhờ em chăm sóc anh ấy." Trình Kiêu hơi xấu hỏ khi nói ra câu này, anh đâu có đần, anh biết ý định của mẹ mình là gì.
Anh nhìn Vãn Vãn, Vãn Vãn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, cô sẽ chịu không nổi lời trách nhiệm và gánh nặng này đâu.
Vãn Vãn hỏi anh: "Thế anh không muốn chăm sóc cho em sao?"
Trình Kiêu sửng sốt một lúc, vội vàng nói: "Làm sao anh không muốn chăm sóc cho em được, anh nằm mơ cũng muốn"
Đột nhiên, Vãn Vãn bật cười: "Thế sao lại không được, anh đã cam tâm chăm sóc cho em rồi nên cứ quyết định thế đi"
Trình Kiêu thầm giật mình, đồng thời một sự vui sướиɠ nói không nên lời dấy lên trong đáy lòng: "Vãn Vãn!"
Vãn Vãn đang đi phía trước, cô nghe anh gọi quay đầu lại mỉm cười nhìn anh: "Em kệ đấy, sau này anh kết hôn sinh con rồi, anh vẫn phải đối xử tốt với em, anh đã nói chăm sóc em mà"
Trái tim của Trình Kiêu như bị cái gì đó làm nổ tung, đầu của anh hơi choáng váng, nói: "Anh... Cả đời này, anh chỉ đối xử tốt mỗi mình em!"
Không hứa hẹn đến chuyện có kết hôn hay không, anh chỉ hứa hẹn cả đời này đối xử tốt với cô.
Vãn Vãn cười, gương mặt hiện lên sự hạnh phúc và dịu dàng.
Trình Kiêu đến thăm phần mộ của ba Trình, nói mọi chuyện cho ba Trình nghe, mắt ngấn lệ, kể: "Ba à, cả đời này con đã xem ba là ba ruột của mình, thì con sẽ không quên"
Đúng thế, ba Trình là ba của anh, Tiêu Thắng Lợi cũng là ba của cậu ấy.
Giống như mẹ Trình nói, anh có ba rồi lại có thêm một người ba nữa thôi, một người có hai người ba là chuyện rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-452.html.]
Anh nên vui mới phải, nhưng vì sao trong lòng của anh có sự cay đắng nói không nên lời?
Ông cụ Tiêu đã vội vàng đến huyện Nghi An, ông ấy ngồi xe đi.
Ông ấy vừa nghe điện thoại cháu ngoại Tiêu Luân Đạt gọi đến, khi biết Trình Kiêu chính là cháu trai ruột của ông ấy. Cuối cùng, ông ấy không đợi được nữa, mà vội vàng đi ngay đến huyện Nghi An trong đêm đó.
Chuyện cả đời ông ấy tiếc nuối nhất chính là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, con trai đã không còn, cũng không để lại cho ông ấy một nửa đứa cháu gái. Hôm nay, ông biết Trình Kiêu là con trai của Tiêu Thắng Lợi, làm sao ông ấy không xúc động được?
Năm đó ông ấy đến thôn Hạ Hà đã thấy đứa bé Trình Kiêu này rất giống con trai của mình, ngay cả thần thái, cách làm việc cũng y như đúc từ một khuôn, mà gương mặt của thằng bé lại hơi khác, có lẽ Trình Kiêu giống mẹ Trình nhiều hơn.
Lúc ấy, ông ấy lập tức nghĩ thầm trong lòng rằng, nếu Trình Kiêu là cháu ruột của mình thì tốt biết mấy nhỡ?
Hôm nay, sự thật đã chứng minh rồi, Trình Kiêu là cháu của ông ấy, chuyện này tốt đến mức nào chứ?
Dù con trai không có con gái, thì vẫn để lại con trai mà.
Mặc dù đứa bé này là do con trai và mẹ Trình sinh ra trước khi cưới, nhưng ông ấy vẫn rất vui mừng cũng rất biết ơn mẹ Trình.
"Cảm ơn cháu, Vân Hương, cả nhà họ Tiêu cảm ơn cháu." Tiêu Trường Chinh không kìm được, biểu đạt lòng biết ơn của mẹ Trình.
"Bác này, bác là... Chuyện này bác để cho cháu..." Mẹ Trình càng hoảng sợ hơn, bà ấy không ngờ ông cụ Tiêu lại cúi đầu với mình.
Tiêu Trường Chi nói: "Lời cảm ơn này cháu phải nhận đi, nếu không nhờ có cháu Thắng Lợi đã tuyệt hương hỏa rồi, bác không cảm ơn cháu thì phải cảm ơn ai chứ? Cảm ơn cháu đã dạy dỗ Trình Kiêu thật tốt, bác... Bác rất vui mừng."
Làm sao ông ấy không vui được chứ? Trình Kiêu là cháu trai của ông ấy, mẹ Trình dạy dỗ thằng bé quá xuất sắc, bây giờ thằng bé sắp thi kỳ thi Đại học rồi, sao ông ấy không thể vui mừng đây?
Mẹ Trình nói: "Bác ơi, Trình Kiêu là con cháu nhà họ Tiêu, cháu phải xin lỗi Thắng Lợi, cháu đã lập gia đình, không có đợi anh ấy được."
"Chuyện này sao trách cháu được, bác không trách cháu, cháu có thể sinh ra Trình Kiêu đã có ơn lớn nhất nhà họ Tiêu rồi." Làm sao Tiêu Trường Chinh có thể trách bà ấy được?
Con của ông ấy đã một đi không trở lại, con gái người ta phải ôm cái bụng bầu to tướng không lấy chồng thì làm sao nhìn mặt người đời? Chẳng lẽ, bà ấy phải chịu nghe người ta sỉ nhục là người đàn bà dâʍ đãиɠ sao?
Lúc đó, thời đại cổ hủ đến mức nào, ông ấy là người biết rõ nhất.
Một mình nuôi con thôi đã rất khó khăn, lúc đó có người đàn ông đồng ý chấp nhận bà ấy, còn đối xử tốt với con của bà ấy hơn cả con ruột của mình, thì làm sao ông ấy có thể trách họ được?
Ông ấy biết ơn còn không kịp, chứ trách làm gì, ông ấy phải chăm sóc nhà họ Trình nữa. Nếu không nhờ họ Trình cưới mẹ của cháu nội ông ấy, thì ông ấy không thể nào tưởng tượng được kết quả ra sao.
Không chừng, bà ấy còn không thể bảo vệ được con của mình.
Cái ơn này quá to lớn.
Lúc ông cụ Tiêu nhìn thấy Trình Kiêu, cảm xúc lại hơi khác. Lúc trước khi ông ấy nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy đứa bé này sắc bén hệt như Tiêu Thắng, có cảm giác thân thiết nói không nên lời nên đã lập tức muốn nhận anh làm cháu nuôi. Hôm nay, khi ông ấy biết anh là cháu ruột của mình, nước mắt của ông cụ lập tức tuôn ra.
"Trình Kiêu, để ông nội nhìn kỹ cháu nào" Ông cụ Tiêu vẫy tay gọi Trình Kiêu đến gần.
Trình Kiêu cũng không từ chối, anh rất kính trọng ông cụ này.
Làm sao anh không nhận ra, ông nội đối xử rất tốt với mình được chứ? Trước khi chưa chứng minh anh là cháu ruột của ông ấy, ông cụ này cũng đã chăm sóc cho anh rất tốt về mọi mặt rồi.
"Ông nội" Tiếng gọi này thốt rất tự nhiên.
Ông cụ Tiêu lau nước mắt, ông ấy cảm ơn ông trời không để con trai mình tuyệt hậu, vẫn còn đưa một đứa cháu đến cho mình.
Mẹ Trình nhìn hai ông cháu thân thiết với nhau như thế cũng rất vui vẻ, chuyện này là sự kiện vui nhất trong hai mươi mốt năm qua bà ấy thấy được.