Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 450
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:41
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, thì cậu ta sẽ làm như thế sao? Đương nhiên, đáp án là cậu vẫn sẽ làm.
Nhưng cậu ta sẽ không thô lỗ giống lúc đó, cậu ta sẽ nghĩ cách nói ra mà êm đẹp cho cả đôi đường cả hai bên.
Ít nhất, cậu ta sẽ không thô lỗ nói thẳng chân tướng mọi việc cho mẹ Trình biết như lúc đó. Cậu ta sẽ từ từ tiếp cận, thăm dò tâm trạng của bà ấy, rồi mới nói chuyện này ra.
Đương nhiên, thời gian không thể nào quay lại được, cậu ta cũng không có cách nào làm cho tất cả mọi chuyện thật hoàn hảo hơn cả.
Hiện tại, chuyện duy nhất mà cậu ta có thể làm là cố gắng hối lỗi và sửa lại mọi sai lầm của mình!
Nếu không, cậu ta không cách nào bàn giao lại cho ông ngoại được.
Cậu ta ngồi xuống mép giường, thở dài, nói: "Mẹ Trình, cháu nên gọi dì là mợ hay gọi là mẹ Trình đây? Cậu của cháu giữ hình của dì, tuy rằng bây giờ nhan sắc của dì đã không còn giống trước kia nữa, nhưng cháu vẫn mạn phép nhận dì là mợ cháu vậy."
"Cậu cháu hy sinh rồi, lúc cậu cháu hy sinh còn nắm thật chặt bức hình của dì trong tay, giấu ở trước ngực, ông ấy sợ bị lửa b.ắ.n vào thiêu cháy mất bức ảnh đó. Ông ấy dùng tính mạng của mình bảo vệ ảnh của dì, cậu của cháu cũng từng nói đợi khi chiến tranh thắng lợi sẽ dẫn dì về nhà ra mắt ông ngoại. Ông ngoại vẫn luôn đợi dì với cậu đến, nhưng cuối cùng ông ngoại chỉ đợi được tin tức cậu cháu đã hi sinh"
"Cả đời cậu của cháu không có con cái, nếu như Trình Kiêu thật sự là con trai của cậu thì hay biết mấy. Ông ngoại cháu đã là người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi, sau khi nghe tin này, ông ấy còn vui mừng đến mức nào nữa đây?"
"Ông ngoại từng kể cho cháu nghe, bảo cháu đến huyện Nghi An điều tra chuyện này thật rõ ràng. Dù Trình Kiêu có phải cháu nội của ông ấy hay không, ông ấy vẫn xem Trình Kiêu như cháu trai ruột của mình mà đối xử. Nhưng cháu vẫn muốn cậu cháu có một đứa con của riêng mình, ông ấy... Đã rất đáng thương rồi..."
"Mỗi năm vào ngày giỗ, cậu cháu cũng đang đợi con trai mình đến thăm mộ mình mà, nhưng ông ấy đợi không được, đã hơn hai mươi năm rồi, ông ấy không đợi được ai hết"
"Cháu nghe người ta bảo Trình Kiêu sinh non, cháu rất mong Trình Kiêu là con trai của cậu cháu, cháu thật sự mong trong lòng mẹ Trình vẫn còn có cậu của cháu. Cậu của cháu không đến bắt người đi, ông ấy không đến bắt được, ông ấy có muốn cũng không đến được nữa rồi"
"Nếu Trình Kiêu thật sự là con cái nhà họ Tiêu, lẽ nào dì không mong anh ấy nhận tổ quy tông sao?"
"Cậu của cháu vẫn luôn đợi hai mẹ con dì đến, đợi hai người đến thăm mộ của ông ấy một lần"
"Mẹ Trình ơi, ngày mai cháu phải đi rồi, cháu đi rồi sẽ không thể quay lại đây được nữa. Chuyện này về sau cũng sẽ bị phủ bụi sau khi cháu rời đi, nó sẽ phủ màn bụi khi dì hôn mê không tỉnh lại, thân thế của Trình Kiêu cả đời này cũng không thể rõ ràng được. Cả đời này, cậu của cháu không đợi được con trai của mình đến rồi, ông ấy thật đáng thương..."
Trong giọng nói của Tiêu Luân Đạt, xuất hiện tiếng nghẹn ngào, cậu ta nhìn phản ứng của mẹ Trình.
Ngay từ đầu, mẹ Trình không phản ứng gì cả, nhưng khi cậu ta nhắc đến "ngày giỗ của cậu không có người thân đến thăm mộ", khóe mắt của mẹ Trình chảy xuống một giọt nước mắt. Khi cậu ta nói đến "cậu của cháu thật đáng thương, không thể nhận được con ruột mình, Trình Kiêu không thể nào nhận tổ quy tông được", phản ứng của mẹ Trình càng mãnh liệt hơn, nước mắt của bà ấy tràn ra ngày càng nhiều.
Cuối cùng, khi Tiêu Luân Đạt nói "cháu sắp phải đi rồi, cháu quay về Bắc Kinh sẽ không quay lại nữa, cả đời này cậu của cháu không đợi được con ruột của mình đến gặp rồi", đột nhiên mẹ Trình mở mắt ra.
"Tiêu Luân Đạt.." Bà ấy cố gắng gọi một tiếng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
DTV
Tiêu Luân Đạt đã hết hy vọng rồi, lúc cậu ta muốn đứng dậy rời đi đã nghe tiếng gọi rất nhỏ như muỗi của bà ấy, cậu ta ngạc nhiên quay người hỏi: "Mẹ Trình?"
Mẹ Trình như mơ một giấc mộng, trong mơ bà ấy không còn u sầu. Trong mơ, bà ấy trẻ lại một thiếu nữ mười tám tuổi, bà ấy gặp được thiếu niên kia tại huyện Nghi An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-450.html.]
Thiếu niên kia cười với bà ấy và nói: "Vân Hương, anh sắp ra chiến trường rồi, đó là chiến trường ở Đông Nam cách đây rất xa"
Thiếu niên kia lại nói tiếp: "Vân Hương, anh đã nói với ba mình về chuyện chúng ta rồi, ông ấy đã đồng ý."
Thiếu niên nói tiếp: "Vân Hương, em đợi anh quay lại cưới em nhé, để em với con có một gia đình ấm áp."
Thiếu niên nói: "Vân Hương, đợi anh...
Bà ấy tỉnh lại thấy Tiêu Luân Đạt thì thầm những lời kia bên tai mình, bà ấy nhớ trước khi bà ấy ngất đi còn nghe được tin... Tiêu Thắng Lợi đã hy sinh rồi.
Đã qua hai mươi năm rồi, bà ấy tưởng rằng ông ấy đã bỏ bà đi, ông ấy đã đồng ý lấy bà ấy rồi nhưng cuối cùng là một đi không trở lại. Bây giờ, bà ấy mới biết được ông ấy đã hy sinh và giờ phút này, bà ấy vẫn không chịu đựng được nổi sự đau đớn, dằn vặt trong lòng mình.
"Luân Đạt, cậu của cháu hi sinh lúc nào?" Mẹ Trình đã tỉnh táo hẳn, giọng nói của bà ấy vẫn rất nhẹ giống như có ý nhưng vô lực.
Tiêu Luân Đạt nói: "Cậu của cháu đã hi sinh vào năm hai mươi mốt tuổi, trước mùa thu, trận chiến dịch năm đó rất khốc liệt, đánh ròng rã cả ngày lẫn đêm. Khi ông ngoại của cháu nhận được tin tức, thì di thể của cậu cũng đã được đưa về đến nơi rồi"
Lồng n.g.ự.c của mẹ Trình đột ngột tê rần, bà ấy cố gắng che n.g.ự.c mình nhưng vẫn không thể ngăn được cơn đau ở trái tim.
"Mẹ Trình.." Tiêu Luân Đạt thấy thế cũng sợ hãi.
Mẹ Trình vất vả lắm mới bình tĩnh được sự đau nhức trong lòng, nói: "Cháu kể cho dì nghe một chút về chuyện cậu cháu đi, thêm vào đó cháu phải kể lại chút chuyện về nhà họ Tiêu nữa"
Bà ấy thật sự không biết gia đình họ Tiêu ra sao, bà ấy chỉ biết điều kiện của gia đình nọ rất khá giả. Năm đó, bà ấy hẹn hò với Thắng Lợi cũng không nghĩ nhiều, tình yêu rất trong sáng, bây giờ bà ấy vẫn yêu sâu đậm như thế.
Sau khi ông ấy một đi không trở lại, bà ấy cũng từng nghĩ rất nhiều chuyện, bà ấy nghĩ rằng có lẽ ông ấy không chịu đựng được bà ấy nữa nên mới rời đi, nhưng cho đến bây giờ, bà ấy chưa từng hận ông ấy.
Chưa bao giờ.
Tiêu Luân Đạt cũng không giấu bà ấy, bắt đầu kể về chuyện cậu nhà mình, từ từ nói từng chi tiết một cho mẹ Trình nghe.
Nước mắt của mẹ Trình lăn dài trên má, bà ấy nghe chuyện từ khi Tiêu Thắng Lợi còn bé cho đến khi ông ấy lớn lên và hi sinh, trái tim của bà ấy như bị ai đó bóp nghẹt, cố gắng bóp lấy n.g.ự.c mình, muốn bình ổn đáy lòng đau khổ của bản thân.
"Mẹ Trình, người đã hẹn hò với cậu của cháu là dì phải không? Thế Trình Kiêu có phải là con trai của cậu không?"
Mẹ Trình gật gật đầu, trả lời: "Cháu gọi Trình Kiêu vào đi, đã đến lúc chúng ta nên nói rõ sự thật cho thằng bé biết rồi"
Bà ấy không biết bản thân sống bao nhiêu năm nữa, con trai cũng đã hai mươi mốt tuổi, anh nên biết về thân thế của mình rồi.
Trước đây, bà ấy không dám nói cho anh biết bởi vì thứ nhất bà ấy sợ con trai mình không chấp nhận được chuyện này, thứ hai vì hoàn cảnh lúc đó, bà ấy sợ dư luận sẽ phá hủy thằng bé.
Thật sự, bà ấy rất muốn đợi anh thi xong kỳ thi Đại học rồi mới nói cho anh biết, để cho anh yên tâm thị xong kỳ thi Đại học.
Nhưng chuyện này đã ồn ào lớn như thế rồi, bà ấy sợ con trai đã biết được rồi! Nếu bà ấy để cho anh chờ đợi trong lo lắng rồi bước vào kỳ thi Đại học, thì không bằng bà ấy cứ nói rõ thân thế cho anh biết.