Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:33
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời ơi, cô thật không ngờ mẹ Trình lại bị nghiêm trọng như vậy. Khi đó, nhìn thấy mẹ Trình trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô biết chắc chắn là rất nghiêm trọng, nhưng nhìn sắc mặt của mẹ, cô biết chắc chắn còn nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng tượng.

“Là bệnh ung thư.” Lục Tư Hoa thở dài: “Bác sĩ nói có liên quan đến việc cô ấy nhiều năm lao động nặng nhọc, luôn phiền muộn trong lòng, áp lực không giải tỏa được, vì nhiều nguyên nhân mà bị bệnh"

Vãn Vãn c.h.ế.t lặng khi nghe xong, ung thư? Đây là một căn bệnh hiểm nghèo, huống hồ ở thời đại này, cho dù sau này y học có phát triển cũng là căn bệnh vô phương cứu chữa. Cô không bao giờ nghĩ rằng mẹ Trình sẽ mắc loại bệnh này.

Cô biết mẹ Trình ở kiếp trước đã qua đời khi Trình Kiêu mới 9 tuổi, không biết bà ấy có c.h.ế.t vì bệnh ung thư hay không, trong sách cũng không nói về chi tiết này. Bây giờ thời gian đã kéo dài lâu đến giờ, để mẹ Trình sống nhiều năm như vậy, không ngờ ông trời vẫn không chịu buông tha cho bà ấy.

Mỗi khi Vãn Vãn nghĩ về điều này, luôn cảm thấy rất khó chịu. Đều nói ở hiền sẽ gặp lành, mẹ Trình vừa hiền lành vừa tốt bụng, sao ông trời không đối xử tử tế với bà?

Chẳng lẽ để bà ấy sống thêm một thời gian, thấy được Trình Kiêu kết hôn sinh con không được sao?

“Bà ấy bị ung thư gan, bác sĩ nói liên quan rất nhiều đến tâm trạng của bà ấy, nếu suy sụp tinh thần thì càng dễ mắc bệnh này. Lục Tư Hoa thở dài: “Không biết lần này bà ấy có thoát được không, hy vọng bà ấy có thể qua khỏi"

Lục Tư Hoa đồng cảm với mẹ Trình, dù sao họ cũng có quan hệ tốt, hơn nữa còn là hàng xóm của nhau, bây giờ nghe tin này sao bà có thể không đau lòng?

Ung thư, đó không phải là bệnh bình thường, bác sĩ nói vô phương cứu chữa, chỉ có thể để bà ấy nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì thì ăn, đã đến cuối đời rồi nên có còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, cũng không rõ là khi nào .

"Mẹ, mẹ Trình sao lại mệnh khổ như vậy? Nghe nói sức khỏe của bà đã tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình phơi khoai lang, sao đột nhiên lại trở nên như vậy, thật khó hiểu" Vãn Vãn cảm thấy khó chịu.

"Số mệnh, tất cả đều là số mệnh" Lục Tư Hoa nói: "Khi bà ấy kết hôn với ba của Trình Kiêu, mẹ nghe nói rằng bà ấy không đồng ý, luôn đấu tranh với gia đình của mình, cuối cùng vẫn đồng ý kết hôn"

Tô Vãn vểnh tai lên: “Mẹ Trình lúc đó không muốn gả cho ba Trình sao?"

"Không chịu đồng ý. Mẹ nghe nói bà ấy có người mình thích, cũng không biết có phải là thật hay không. Mẹ cũng chỉ nghe ba con nói qua, dù sao ba con cùng cô ấy cũng là họ hàng, mặc dù quan hệ có chút xa. Mẹ của Vân Hương từng nuôi ba con bằng sữa, nên ba con nhận mẹ Vân Hương làm vυ" nuôi."

DTV

Vãn Vãn nghe xong, trong đầu cân nhắc sự việc, ba từng uống sữa của bà ngoại Trình Kiêu? Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng có thể hiểu được, bà nội Tô đối xử với ba cô tệ như vậy, cho dù có sữa cũng chưa chắc đã cho ba cô uống? Bà ngoại Trình Kiêu thấy ba cô đáng thương, nên có thể đã cho ba cô uống sữa.

"Mẹ cũng chỉ nghe chuyện này từ ba con, ông ấy cũng không nói chuyện này ra bên ngoài. Sau đó, Vân Hương kết hôn với ba của Trình Kiêu, Trình Kiêu là sinh non. Ba Trình rất tốt với Vân Hương, sau đó lại sinh ra Hiểu Mộng. Mắt thấy cuộc sống ngày một tốt lên, ai mà ngờ được, ba Trình Kiêu lại bị lợn rừng húc chết, Hiểu Mộng cũng mất tích luôn Vãn Vãn thật không ngờ được hóa ra mẹ Trình và ba Trình còn có chuyện như vậy?

Không ngờ Trình Kiêu lại sinh non, chẳng trách khi còn nhỏ trông anh rất gầy.

Khi về đến nhà, Tô Cần cũng biết chuyện, thở dài một tiếng: "Chị Vân Hương thật sự quá vất vả rồi. Nếu chị ấy cũng đi, đứa nhỏ Trình Kiêu sẽ đau lòng c.h.ế.t mất thôi?"

Ông đã theo dõi quá trình Trình Kiêu lớn lên từ khi còn nhỏ, đặc biệt có tình cảm với đứa nhỏ này. Hơn nữa, ông cũng có mối quan hệ tốt với ba Trình, hai người là anh em kết nghĩa với nhau, đây cũng là lý do tại sao ông sẵn sàng giúp đỡ cô nhi quả phụ bọn họ.

Bây giờ mẹ Trình mắc bệnh như vậy, bệnh viện có chữa khỏi hay không cũng không biết, cho dù chữa khỏi tốt lên cũng cần có tiền. Họ chỉ có thể giúp hết sức có thể, nhưng chắc chắn là không thể đủ.

"Vãn Vãn, con đi đến bệnh viện với Trình Kiêu và chị Vân Hương thường xuyên hơn nhé, Tư Hoa, nếu bà có thời gian cũng hãy đi thường xuyên hơn chút Ông là một người đàn ông nên hiển nhiên không thể thường xuyên đi được, mà vợ với con gái thì có thể đi xem được.

Lục Tư Hoa nói: "Chuyện này tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đưa một ít đồ ăn qua đó, không biết ngày mai Vân Hương có qua khỏi nguy hiểm hay không" Bà có chút lo lắng, sợ Vân Hương ngủ không tỉnh lại nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-446.html.]

“Ba, sau khi con thi xong, con sẽ qua đó với anh Trình Kiêu. Đương nhiên, Vãn Vãn sẽ không từ chối, trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.

Chắc chắn hiện tại là lúc Trình Kiêu yếu đuối nhất, do đó cô nên dành nhiều thời gian cho anh hơn.

Vãn Vãn nhanh chóng tham gia kỳ thi cuối kỳ.

Vì Vãn Vãn đang học ở trường trung học trong huyện, nên năm sau có thể học luôn cấp ba ở đây, vì vậy cô không lo lắng quá nhiều về kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Tuy nhiên, trong tình huống bình thường, ai cũng cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng học sinh ở trường trung học huyện lại có điểm rất thấp.

Lần này là kỳ thi cuối học kỳ 1 của năm cuối cấp hai. Nghe ý tứ của giáo viên thì kỳ thi này rất quan trọng, sau này khi lên cấp 3 cũng sẽ lấy điểm số này làm tài liệu tham khảo, không chỉ phụ thuộc vào kỳ thi tuyển sinh cấp ba.

Nên Vãn Vãn rất coi trọng kỳ thi cuối kỳ này, tuyệt đối sẽ không dám qua loa cẩu thả.

Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày đã kết thúc suôn sẻ, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Hai ngày nay cô thi xong sẽ đến bệnh viện thăm mẹ Trình, nghe nói mẹ Trình vẫn chưa tỉnh.

Hôm nay kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, cô đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm mẹ Trình thì nhìn thấy Tiêu Luân Đạt ở cổng trường.

“Tiêu Luân Đạt?” Vãn Vãn chớp mắt nhìn, cô còn tưởng rằng cậu ta đã về rồi.

Nghe nói cậu ta sắp về Bắc Kinh, chỉ có thể thi đại học ở Bắc Kinh, không thể thi ở huyện Nghi An. Trong học kỳ cuối cùng, cậu ta cần đến trường học ở Bắc Kinh, sau đó đăng ký danh sách nộp lên, mới có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

“Vãn Vãn, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta nói chuyện được không?” Sắc mặt Tiêu Luân Đạt không tốt lắm, cậu ta nhìn chằm chằm Vãn Vãn, sợ Vãn Vãn sẽ từ chối.

Vì chuyện mẹ Trình bị ngất, trong lòng cậu ta cứ luôn cảm thấy rất khó chịu.

Cho dù bình thường cậu ta có kiêu ngạo và thẳng thắn đến đâu thì lúc này cậu ta vẫn cảm thấy tội lỗi và sợ hãi từ tận đáy lòng.

Mặc dù lúc đó cậu ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn thăm dò bí mật trong lòng mình, nhưng không ngờ mẹ Trình lại vì chuyện này mà ngất đi.

Càng không ngờ bà ấy vậy mà bị ung thư.

Dù không biết nhiều về y học nhưng cậu ta cũng biết thế nào là ung thư, bệnh này là bệnh hiểm nghèo, vô phương cứu chữa.

Thời gian này cậu ta thực sự sợ hãi, không dám gọi điện về nói với ông ngoại, sợ ông ngoại mắng mình.

Cậu ta không dám nói cho mọi người biết, không biết cậu ta đã trải qua như thế nào, trong lòng thật sự rất khổ sở.

Nếu sớm biết mẹ Trình bị ung thư, cậu ta sẽ không bao giờ nó điều đó với bà ấy, cũng sẽ không đi thử dò xét bà ấy.

Cậu ta thực sự sai rồi, cũng hối hận rồi.

Loading...