Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 444

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:34:12
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ chung sống mấy năm, có thể nói quan hệ của bọn họ không quá rầm rộ sôi nổi, nhưng cảm tình lại rất tốt, cái này là thôn dân nói cho cậu ta biết.

Lý do tại sao cậu ta đến đây để hỏi về cha mẹ của Trình Kiêu là vì cậu có một bí mật cất giấu trong lòng.

“Tiêu Luân Đạt?” Trình Kiêu từ trên núi trở về, mang theo đồ anh săn được, vừa bước vào sân đã thấy Tiêu Luân Đạt ngồi cạnh mẹ Trình trò chuyện với bà ây.

Trình Kiêu đứng đó với con chim trĩ trên tay. Con chim trĩ chưa chết, nó vẫn đang giãy đành đạch.

Anh đứng ở đó nhưng đôi mắt lại dán chặt vào Tiêu Luân Đạt.

Anh và Tiêu Luân Đạt không có chuyện gì có thể nói với nhau cả.

Anh biết tại sao ban đầu Tiêu Luân Đạt đến huyện Nghi An này, một cậu ấm đến từ Bắc Kinh, vì cớ gì lại chạy đến một nơi nhỏ bé như huyện Nghi An này mà chịu khổ, đây là vì cái gì chứ? Tất nhiên, tất cả những gì anh có thể nghĩ chỉ có Vãn Vãn.

Nhất định là vì Vãn Vãn nên mới đến đây, nếu không cậu ta có thể có tâm tư gì nữa?

Cậu ta thậm chí còn hay đến chỗ anh dạo chơi, đôi khi còn hỏi một số câu hỏi không thể hiểu được.

Anh không có ấn tượng tốt với Tiêu Luân Đạt, luôn cảm thấy rằng cậu ta tiếp cận anh là có mục đích gì đó. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến chỉ có thể là Vãn Vãn.

Quan trọng nhất là, Tiêu Luân Đạt nhìn anh với ánh mắt cứ kỳ quái.

Mấy năm nay anh luôn tạo khoảng cách với cậu ta, bất kể cậu ta hỏi bản thân điều gì, đều trả lời bằng sự im lặng, không muốn nói gì với cậu ta.

Bất kể cậu ta có lúc hiểu rõ anh, trong lòng anh luôn có loại cảm giác đối phương sẽ giành Vãn Vãn với mình.

Bây giờ Vãn Vãn chuẩn bị lên cấp ba rồi, cũng sắp tốt nghiệp cấp hai.

Còn anh thì đã học năm cuối cấp ba, sắp thi đại học rồi, đến lúc đó anh sẽ phải rời xa Vãn Vãn để đi nơi khác học đại học.

Tất nhiên, Tiêu Luân Đạt cũng sẽ tốt nghiệp cấp ba và đi đến nơi mà cậu ta nên đến.

Anh cũng từng nghĩ, muốn ở lại lâu hơn để ở bên Vãn Vãn, tốt nhất là cùng cô thi đại học, nhưng thời gian không đợi một ai.

Thân thể của mẹ cậu ngày càng suy yếu, mẹ nói nguyện vọng lớn nhất của bà ấy là có thể nhìn anh thi vào đại học.

Khi nào anh vào trường đại học thì bà ấy mới có thể yên lòng được.

Hiện giờ vẫn chưa thể yên lòng.

Trình Kiêu từng hứa với mẹ sẽ thi đại học đúng hạn.

Bây giờ nhìn thấy Tiêu Luân Đạt xuất hiện trong nhà của họ, còn trò chuyện rất vui vẻ với mẹ của mình, anh trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Luân Đạt với một chút nghi ngờ và cảnh giác.

"Tôi chỉ qua đây để gặp mẹ Trình. Sao, cậu không hoan nghênh tôi à?" Tiêu Luân Đạt cũng không tức giận.

Trình Kiêu không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt di chuyển khắp người như thể đang đánh giá xem xem biểu hiện của cậu ta có phải là nói dối hay không, có mục đích gì.

"Tôi đến đây đơn giản chỉ để nói chuyện với mẹ Trình thôi. Cậu không có thời gian ở cùng mẹ Trình, chẳng lẽ không cho phép tôi đến chơi với dì à? Mẹ Trình cũng cần được quan tâm mà." Tiêu Luân Đạt nói.

Trình Kiêu vẫn không nói gì như cũ, nhưng mẹ Trình đã nói: "Trình Kiêu, Luân Đạt đến đây vì sợ mẹ buồn nên đến nói chuyện với mẹ, cái đứa trẻ này, tại sao con không cho người ta đến chứ?"

Trình Kiêu nói: “Cậu ta thực sự chỉ đến đây nói chuyện với mẹ thôi sao?” Anh vẫn còn nghi ngờ, cảm thấy rằng Tiêu Luân Đạt không phải là một người nhàm chán như vậy.

Giống như những lần trước đây tìm cậu nói chuyện, luôn hỏi anh vài câu, không thể nào chỉ hỏi một cách nhàm chán được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-444.html.]

Nhất định là có chuyện, chỉ là anh chưa nghĩ ra mà thôi.

Tiêu Luân Đạt nói: "Tôi chỉ đến đây để nói chuyện với mẹ Trình. Hẳn là mẹ Trình lắng nghe tôi mới đúng. Trong lòng tôi khó chịu nên muốn nói chuyện với ai đó. Mẹ Trình không ghét bỏ tôi càm ràm, dì luôn lắng nghe tôi kể mấy chuyện lặt vặt trong nhà "Thật sao?" Giọng điệu của Trình Kiêu hơi thả lỏng.

Tiêu Luân Đạt nói: "Trình Kiêu, cậu có vẻ cảnh giác với tôi hơi quá mức thì phải? Cậu và tôi là bạn cùng lớp, tôi đến tìm cậu, mà cậu lại không ở nhà nên tôi đã nói chuyện với mẹ Trình, có vấn đề gì sao? Cũng chỉ nói vài điều về gia đình của tôi thôi, thực sự không có gì cả."

DTV

Đương nhiên, cậu ta sẽ không thừa nhận rằng lần này mình đến đây là có mục đích.

Nói chính xác hơn, lần này cậu ta đến huyện Nghi An đều có mục đích cả. Mà mục đích cậu ta đến đây là vì Trình Kiêu và mẹ của Trình Kiêu.

Nhưng tất cả những điều này, cậu ta không thể nói ra được. Trình Kiêu rất đa nghi, nếu cậu ta nói sự thật cho cậu thì anh sẽ nghi ngờ ngược lại mục đích của cậu ta mất?

Những lời cậu ta nói với mẹ Trình lúc nãy có vẻ như chẳng hỏi được điều gì, nhưng cậu ta đã biết được một số thông tin, đó là ba của Trình Kiêu đã từng ở trên chiến trường.

Nhưng theo những gì cậu ta nghe được thì ba Trình chưa bao giờ ra khỏi ngôi làng này, ông ấy là người dân trong làng này.

Vì vậy, cậu ta có thể kết luận được rằng mẹ Trình đã nói dối.

Tại sao lại nói dối, hiện giờ cậu ta vẫn chưa xác định được, nhưng chắc chắn là có liên quan đến ba Trình Tiêu.

Còn vì sao thì tạm thời vẫn chưa biết được.

"Hai đứa ra ngoài chơi đi, ở cùng một bà già như mẹ cũng không có gì để nói, mẹ ở đây còn phải phơi khô khoai lang một lát. Trình Kiêu, hãy đưa Luân Đạt ra ngoài chơi đi." Mẹ Trình có vẻ rất thích Tiêu Luân Đạt.

Cũng không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ này, bà ấy luôn nghĩ đến một vài chuyện.

Một số chuyện cũ trong quá khứ mà bà ấy gần như đã quên, một vài chuyện xưa cũ đã bị chôn vùi trong trái tim bà ấy gần hai mươi năm.

Mỗi khi nhắm mắt lại, bà ấy luôn mơ thấy ba của Trình Kiêu, ông ấy gọi bà ấy một cách trìu mến: "Vân Hương! Vân Hương! Anh nhớ em"

Bà ấy có nhớ ông ấy không? Chắc chắn là có nhớ.

Có lẽ họ sẽ sớm gặp được nhau, nhưng trong lòng bà ấy luôn có một tiếc nuối, đó là Trình kiêu chưa vào được đại học, cũng không...

Hơn nữa, bà ấy không thể tìm thấy con gái ruột của mình, đứa con gái gọi bà ấy là "Mẹ" bằng một giọng mềm mại non nớt.

"Mẹ Trình con phải đi đây!" Tiêu Luân Đạt đột nhiên nói.

“Ừ, cùng Trình Kiêu đi chơi đi. Mẹ Trình không nghĩ về điều gì khác, cho rằng đây là chuyện mà cậu ta đang nói.

Tiêu Luân Đạt nói: "Không phải ạ, đã đến lúc cháu phải quay lại Bắc Kinh rồi. Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra mà Hộ khẩu của cháu ở Bắc Kinh. Cháu phải quay lại để tham gia kỳ thi, về sau có thể cháu không còn quay lại đây nữa"

Mẹ Trình sửng sốt, sau đó nói: “Trở về là chuyện tốt, cháu nên quay về thì hơn, ở nông thôn không có người thân thích, cháu trở về nhất định sẽ có người quan tâm chăm lo cho cháu.

Tiêu Luân Đạt nói: "Mẹ Trình, chuyện mà cháu kể cho dì hôm nay là một bí mật được giấu kín trong lòng cháu, cậu của cháu.." Cậu ta đột nhiên nói: "Cậu của cháu tên là Tiêu Thắng Lợi. Ông ngoại của cháu nói rằng khi bà ngoại sinh cậu thì vừa hay có một chiến dịch thắng lợi, ông ngoại cháu mừng lắm nên đã đặt tên cậu là Tiêu Thắng lợi."

Khi mẹ Trình nghe thấy cái tên này, người bà sững sờ, trong miệng lẩm bẩm: "Tiêu Thắng Lợi, Tiêu Thắng Lợi, Tiêu Thắng Lợi...

"Cháu phải đi đây, mấy ngày nữa là ngày giỗ cậu cháu, cháu phải về thăm mộ cậu. Cậu cháu đáng thương quá, đến khi c.h.ế.t rồi mà vẫn chưa kết hôn, ngay cả một người con cũng không có, ngoài bọn cháu ra thì không có ai đến viếng mộ cả."

Trình Kiêu lại nghe cậu ta nói những điều này một cách khó hiểu, lại thấy cậu ta đột ngột rời đi.

Nhưng anh không nhận ra rằng vào lúc đó mẹ Trình đang ngẩn người ra.

Vãn Vãn biết tin mẹ Trình nhập viện thì đã là chiều hôm sau.

Loading...