Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 431
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:45
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà nội Thiệu nhìn Vãn Vãn ngoan ngoãn và đáng yêu, rồi nhìn Kiến Dân hiểu chuyện, trái tim bà ấy đột nhiên cảm thấy đau khổ.
Cho dù hai đứa trẻ này không phải cháu ruột của bà ấy nhưng bà ấy cũng không khỏi xót xa.
Có một người bà nội như vậy, một người bà biếи ŧɦái, thật là khổ cho họ. "Vãn Vãn, sau này cháu đi thành phố Hồng Kông học đi. Ông bà nội của con không yêu con, nhưng ông bà lại yêu con."
Vãn Vãn cúi đầu: "Cháu không muốn rời xa ba mẹ, ba mẹ cần cháu. Sau đó nói: "Nhưng cháu cũng nhớ ông bà cả." Một biểu cảm xoắn xuýt đắn đo xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Tô Thường Minh nói: "Vậy sau này Vãn Vãn đến thành phố Hồng Kông học đại học đi." Ông ấy không thể nhìn đứa trẻ bị vướng bận mà buồn bã như vậy.
“Ông cả, bà cả, đến khi học đại học cháu nhất định sẽ suy nghĩ.” Vãn Vãn thật thà suy nghĩ một chút, gật đầu.
Bà nội Thiệu chỉ xoa xoa đầu Vãn Vãn, ôm cô vào lòng, chẳng nói gì.
Chẳng ai lên tiếng, trong phòng im ắng lạ thường.
Bầu không khí trầm lặng.
Vãn Vãn nhanh chóng quên đi những điều này, bởi vì kết quả cuộc thi của cô và anh trai đã xuất hiện. Trong nước quả thực có rất nhiều thiên tài, có một số thiên tài không cần giáo sư dẫn dắt cũng có thể nổi bật.
Vãn Vãn giành được vị trí nhất trong nhóm thiếu niên, nhưng trong lòng Vãn Vãn không vui như mong đợi. Bởi vì cô có sự dạy dỗ của giáo sư Lý, một bậc thầy hội họa, cộng thêm nền tảng hội họa ở kiếp trước, kỹ thuật vẽ tranh cọ cứng của cô ở kiếp trước rất xuất sắc, mặc dù cô chỉ mới học hội họa Trung Quốc ở kiếp này.
Nhưng ngay cả giáo sư Lý cũng nói rằng cô rất có thiên phú về vẽ tranh, đánh bại nhóm thiếu niên đều nằm trong dự liệu.
Kiến Dân giành giải ba ở nhóm thanh niên, thành tích này cũng rất mãn nguyện. Vừa có kết quả, Tô Thường Minh là người vui vẻ nhất.
Ông ấy cầm lấy kết quả chấm điểm, vỗ bàn nói: "Được, được, được lắm!
Nhà họ Tô cuối cùng cũng sinh ra hai người có văn hóa rồi."
“Ông nội, con cũng là người có văn hóa, còn có song bằng cử nhân hệ quản lý" Thiệu Trường Thanh nhịn không được lên tiếng kháng nghị. Tô Thường Minh nói: "Cháu mà là người có văn hóa gì? Cháu chỉ thuần túy là một doanh nhân, bằng cấp chỉ giúp cháu đánh bóng tên tuổi thôi"
Thiệu Trường Thanh muốn bác bỏ, nhưng anh ấy không ngờ rằng ngay cả bà cũng không bác bỏ lời ông, cũng nghĩ như thế?
Thiệu Trường Thanh bèn rùm beng quảng cáo mình là người có văn hóa.
"Vãn Vãn và Kiến Dân tham gia cuộc thi thư pháp và vẽ tranh và giành được giải thưởng. Đây mới là người có văn hóa." Tô Thường Minh nói, "Nhánh bên nhà chú hai có thể sinh ra nhánh nhà Tô Cần, đây là phúc khí nhà họ."
Bà nội Thiệu nói: "Có phải chi bên học hay không, bây giờ kết luận không phải quá sớm hay sao?"
Tô Thường Minh nghĩ nghĩ, quả thật vậy. Bây giờ kết quả vẫn chưa có, DNA cũng chưa được kiểm tra, không ai biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
Thiệu Trường Thanh đã sớm đi điều tra, Tô Thường Minh không cần đích thân đi Hong Kong, Thiệu Trường Thanh cũng không cần đích thân đi.
Tuy nhiên, anh ấy rất lo lắng chuyện này sẽ do người khác xử lý nên đã tự mình đến thành phố Hồng Kông để điều tra sự việc.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt, đương nhiên không thể để thư ký xử lý, cho dù thư ký rất đáng tin cậy, nhưng vẫn không được.
Đây là bí mật của nhà họ Tô và nhà họ Thiệu, tuyệt đối không được để người ngoài biết.
Anh ấy phải tự mình làm.
Trước khi có kết quả, anh ấy thậm chí còn không muốn nói với anh trai mình, vì vậy anh ấy chỉ có thể tạm thời giấu kín chuyện này với ba mẹ mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-431.html.]
Anh ấy cũng không biết trước mắt ba mẹ mình có suy nghĩ hay tâm thái gì.
Nhưng trước khi đi điều tra, anh ấy đã đích thân đưa Vãn Vãn và Kiến Dân trở lại huyện Nghi An, đồng thời đi theo đội vận chuyển đến thăm Tô Cần.
Hai chú cháu ở trong thư phòng nói chuyện hồi lâu, lúc đi ra, Thiệu Trường Thanh thả lỏng chân mày, trong lòng Tô Cần lại nặng trĩu.
Không cần nghĩ cũng biết nội dung hai chú cháu bàn là gì.
Trong tay Thiệu Trường Thanh có thêm một túi hồ sơ, không ai biết trong túi hồ sơ đó có gì, chỉ có chú cháu Tô Cần và Thiệu Trường Thanh biết.
"Chú hai, chuyện này cháu nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, bất luận kết quả như thế nào, chú đều là chú hai của cháu." Thiệu Trường Thanh cung kính nói.
Tô Cần nói: "Chuyện này, kết quả như thế nào, đối với chú mà nói đều rất quan trọng. Chú." nhắm mắt lại trầm mặc hồi lâu, sau đó lại mở ra, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Thiệu Trường Thanh nói: "Chú hai, cháu biết cả mà, cũng hiểu tâm tình của chú, thực ra ông nội cũng nóng lòng, bọn họ cũng muốn biết chân tướng, nếu chân tướng bại lộ, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng cháu.
Anh ấy còn tưởng Tô Cần sẽ gật đầu, nhưng ngoài ý muốn, Tô Cần lắc đầu: "Nếu như có kết quả, vậy trong lòng chú liền buông xuống được những lo lắng, sau này phát sinh chuyện gì, cũng không còn dây mơ rễ má gì đến nhà cũ nũa"
Thiệu Trường Thanh không biết nên an ủi chú hai như thế nào, cả đời chú hai quả thực đã chịu nhiều đau khổ. Nếu có kết quả, chú hai có thể thở phào nhẹ nhõm chứ? Nếu bọn họ hoàn toàn đoạn tuyệt với đám người ông ba, thì tương lai chú hai sẽ tốt hơn.
Gia cảnh nhà của chú hai bây giờ thật ra rất tốt, mặc dù không thể địch lại nhà họ Thiệu, nhưng ở huyện Nghi An, khẳng định là có dư.
Nếu Bà ba không thỉnh thoảng đến gây rắc rối, chú hai sẽ ngày càng đi xa hơn.
Nhánh bên nhà chú hai thực sự đang ở giai đoạn khởi sắc.
Anh Kiến Quốc vào đại học và đỗ khoa luật của Đại học Bắc Kinh, dù không làm công chức thì sau khi tốt nghiệp anh ấy cũng sẽ làm luật sư. Kiến Binh đã đến một học viện quân sự, anh ấy sẽ trở thành một sĩ quan sau khi tốt nghiệp. Kiến Dân và Vãn Vãn trước mắt vẫn chưa nhận thấy bất cứ điều gì, nhưng họ sẽ không tệ trong tương lai.
So với những đứa con khác của ông nội, thực sự xuất sắc.
Ồ, bên chú ba hình như cũng không tệ lắm, thi đậu Đại học Hoa Đại, dì ba cũng thi đỗ Đại học Hoa Đại, nhưng theo như anh ấy được biết, chú ba và dì ba sắp ly hôn, hôn nhân rất có thể sẽ không kéo dài.
“Chú hai yên tâm, có kết quả cháu sẽ nói ngay với chú."
Tô Cần lắc đầu, trong miệng có chút đắng chát, lại hỏi: “Bác đã về thành phố Hồng Kông chưa?"
"Vẫn chưa, ông bà nội đều ở tỉnh thành chơi, tạm thời không về, sau khi cháu đi thành phố Hồng Kông, cũng sẽ đến tỉnh Giang, sau đó sẽ mang ông nội đến huyện Nghi An, ân oán từ hơn 40 năm trước cũng nên giải quyết rồi"
Đầu Tô Cần hơi choáng váng, n.g.ự.c hơi nặng nề, nhưng ông ấy cũng không nghĩ nhiều.
Có một số chuyện, chuyện gì đến vẫn sẽ đến, dù ta có cố gắng ngăn cản cũng vô ích.
Trong lòng ông ấy có một tia mong đợi, hy vọng kết quả này sẽ khiến ông ấy hài lòng.
Lục Tư Hoa luôn cảm thấy gần đây chồng của mình hơi bí ẩn. Người cháu trai được cho là làm ăn lớn ở thành phố Hồng Kông đã đến, sau khi tìm chồng mình, Tô Cần càng lúc càng có tâm sự chồng chất hơn. Mỗi lần bà ấy hỏi ông ấy, ông ấy chỉ nhìn bà ấy thở dài mà không nói. Chắc chắn là có vấn đề.
Vốn muốn hỏi, nhưng bị Vãn Vãn ngăn lại, cô nói: "Mẹ đừng hỏi ba, trong lòng ba bây giờ rất mâu thuẫn, kết quả sẽ sớm biết thôi."
DTV
“Con biết hả? Mấy ba con đang làm cái gì thế?” Lục Tư Hoa nhìn Vãn Vãn với ánh mắt khó hiểu.
Vãn Vãn kéo Lục Tư Hoa sang một bên, lại nghĩ một chút, có nên để mẹ biết chuyện này không?
Cô cũng hơi rối rắm, dù sao kết quả còn chưa có, không ai biết rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì. Mặc dù ba cô không nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra, anh họ của Trường Thanh cũng không nói, thậm chí ông bà hai cũng không cho cô biết, nhưng cô cũng đoán được ít nhiều.