Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 387

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:28:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đương nhiên là Tô Vãn Vãn biết rồi. Kỳ thi đại học này và kỳ thi cấp bảy mươi tám tiếp theo, đề thi đều rất đơn giản. Tuy người đăng ký thi nhiều, nhưng rất nhiều người đã bỏ sách mấy chục năm rồi mới học lại, trình độ không cần nghĩ cũng biết.

Tuy thành tích thường ngày của anh họ Kiến Hoành không tốt bằng ba người anh trai của cô, nhưng cũng thuộc tầm trung bình trong trường, thi đỗ đại học chắc sẽ không vấn đề.

Trong sách nói anh họ Kiến Hoành làm nông dân cả đời, còn đời này chắc chắn có thể thi đỗ đại học, làm một người có văn hóa.

“Em tin anh Kiến Hoành nhất định có thể thi đỗ đại học. Vãn Vãn nói rất nghiêm túc.

Tô Kiến Hoành cười, bản thân anh ta cũng không có tự tin đến thế, không ngờ kỳ vọng của Vãn Vãn đối với anh ta lại to lớn như vậy.

“Được, anh Kiến Hoành nhất định sẽ thi đỗ đại học. Đến khi thi đỗ, anh sẽ mua kẹo cho Vãn Vãn ăn. Ở trong lòng anh ta, kẹo chính là thứ quý giá nhất rồi.

DTV

Anh ta đồng ý đưa thứ tốt nhất cho em họ của mình, anh ta cũng chỉ có một người em gái mà thôi.

Còn Tảo Tảo...

Vừa nghĩ đến Tảo Tảo, lòng Tô Kiến Hoành tràn đầy đau đớn, còn có một cảm giác oán trách nói không nên lời.

Khi Kiến Binh và Kiến Dân trở về, trên mặt còn đang nở nụ cười. Lúc nhìn thấy Kiến Hoành, ba người rất nhanh đã ngồi chơi với nhau.

Mãi cho đến khi Tô Cần mang theo tâm trạng vui vẻ về nhà, cả gia đình lại ngồi quây quần bên nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-387.html.]

“Ông xã à, có chuyện gì làm anh vui vẻ thế?” Lục Tư Hoa nhìn thấy Tô Cần ngân nga khúc hát, cầm rượu Cao Lương về, bà ấy biết chắc là có chuyện tốt.

Tô Cần nói: “Quả thực là chuyện tốt, hôm nay hết chuyện này đến chuyện kia, còn khá nhiều nữa đó"

Mắt mọi người sáng lên, đều nhìn về phía Tô Cần đợi ông ấy nói ra tin vui.

“Ba ơi, chuyện tốt gì thế ạ? Ba mau nói đi, Vãn Vãn không đợi được nữa rồi"

Tô Cần cười khì khì: “Chuyện khôi phục kỳ thi đại học thì ba không nói nữa nhé, mọi người đều biết cả rồi. Đây là chuyện vui mừng của nhà họ Tô chúng ta.

“Ba mau nói, mau nói đi ạ, đừng úp úp mở mở nữa. Chuyện kỳ thi đại học thì tụi con biết cả rồi, ba mau nói chuyện tụi con chưa biết đi. Kiến Binh cũng thúc giục.

“Chuyện vui khác chính là ba khôi phục chức vị rồi, trở về đơn vị hiện tại của ba, bên trên đã điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho ba. Tô Cần nói tiếp.

Mọi người đều ngẩn ra, sau đó là vui mừng.

“Chú Hai, ý chú là gia đình con không hề liên lụy đến mọi người, công việc của chú đã khôi phục lại rồi?” Tâm trạng Tô Kiến Hoành kích động hỏi ông ấy, quá kích động rồi, còn giọng nói đã có chút vỡ ra.

Tô Cần gật đầu: “Quả thực là như vậy. Lãnh đạo nói chuyện của Tô Tảo Tảo không ảnh hưởng đến chú. Hơn nữa trong bộ đã nói chuyện với bên trên rồi, chuyện của chú phải xử lý cẩn trọng, không thể để liên lụy người vô tội được. Chúng ta đã cắt đứt quan hệ với gia đình anh Cả, chuyện này có ủy ban thôn đứng ra làm chứng, có giấy tờ chứng minh của công xã. Hơn nữa, ba của chúng ta cũng đã nói rồi, gia đình thằng Hai đã bị tách hộ rất lâu rồi, không còn liên quan gì đến gia đình thằng Cả nữa.

Vào lúc quan trọng, ông nội Tô vậy mà nói lại giúp cho gia đình thằng Hai, điều này vượt ngoài dự đoán của mọi người. Họ tưởng rằng ông nội sẽ ghi hận gia đình thằng Hai mới đúng chứ.

“Đây thực sự là chuyện tốt, em đã chuẩn bị tinh thần cả nhà chúng ta về quê trồng trọt rồi, không ngờ công việc lại được giữ lại, ông xã không có chuyện gì nữa rồi.” Lục Tư Hoa cũng kích động lạ thường: “Hôm nay vui mừng, chuyện vui nối tiếp chuyện vui nên cho phép mọi người uống rượu. Kiến Binh và Kiến Dân không cần uống đâu, tụi con còn nhỏ. Kiến Quốc và Kiến Hoành có thể uống một chút, cùng ba tụi con uống vui vẻ."

Loading...