Cô ta vẫn quá đề cao mình, cho là mình sống lại, cho nên xem thường Tô Vãn Vãn không sống lại, dựa vào quỹ tích vận mệnh đời thứ nhất, cô ta luôn chiếm lấy cơ duyên của Tô Vãn Vãn trước một bước. Quen biết người đại phú đại quý, lúc này mới có vinh hoa phú quý phía sau cô ta.
Nhưng...
Cũng chỉ thế thôi.
Theo cái c.h.ế.t của Tô Vãn Vãn, cuộc đời cô ta cũng chỉ như vậy.
Gặp đạo sĩ kia, nghe những lý luận kia của ông ta, cô ta mới biết được, không đổi mệnh là không được, vận mệnh của cô ta vẫn thuộc về cô ta. Chỉ có đổi vận mệnh đến đây, như vậy cô ta mới có thể thuận buồm xuôi gió, sau đó cô ta mới bắt đầu thực sự phát tài.
Nhưng tất cả những thứ này, làm sao lại để Tô Vãn Vãn phát hiện đây?
Còn có Trình Kiêu này, làm sao lại giúp đỡ Tô Vãn Vãn như vậy?
Lúc này các thôn dân, cũng đỏ mặt lên.
Ngay từ đầu, bọn họ bị Tô Vũ Đình dẫn dắt, cho rằng cô ta oan uổng. Trong lòng còn có chút oán trách Tô Vãn Vãn ngay cả tình thân cũng không để ý, bắt chị họ của mình.
Cảm xúc tăng vọt lên một lần, lúc này lại thấy Trình Kiêu mang nhân chứng xuất hiện ở thôn uỷ, bọn họ lại cảm thấy mặt mình bị đánh bôm bốp.
Mặt bị đánh thật là đau!
"Người đàn ông này là ai?" Ông Sơn Thúc nhìn người đàn ông ăn mặc cổ quái này.
Áo choàng trên người của người đàn ông bị người xốc lên, nhìn thấy gương mặt kia có người giật mình, đây là mặt gì? Đáng sợ như vậy?
Mặt dẹp không giống hình người, con mắt đều lõm vào thật sâu, như cái đầu lâu nhưng lại không phải đầu lâu. Người này rõ ràng là bởi vì đói, cơ dừng lại lúc no bụng, lúc này mới có hình dạng kỳ lạ như hiện tại.
"Người này làm sao lại nhìn quen mặt thế nhỉ?" Trong thôn có thôn dân chần chờ nói.
Người thôn dân này nói chuyện, mọi người thật đúng là cảm thấy người này có chút quen mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-367.html.]
Thôn dân cảm thấy ông ta quen thuộc đều tiến lên một chút, bí thư chi bộ Sơn Thúc cùng đội trưởng Đại Minh cũng cảm thấy người này có hơi quen mắt.
Bí thư chi bộ Sơn Thúc lại cẩn thận nhìn xem, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, sau đó kết nối người trước mặt với một người trong ấn tượng.
"Chú Liễu?" Bí thư chi bộ Sơn Thúc thử thăm dò hỏi.
Đại Minh cũng ngay tại lúc bí thư chi bộ Sơn Thúc gọi tên, nhận ra người đàn ông này: "Thật đúng là chú Liễu sao?"
Mặt nhóm người Tô Vãn Vãn nghi vấn, lại còn là người quen sao?
Vãn Vãn nhỏ giọng hỏi Tô Kiến Quốc: "Anh, anh biết người này không?"
Tô Kiến Quốc nhìn người kia, lắc đầu: "Không biết, có lẽ ba có thể nhận ra đấy?"
Nhưng Tô Cần bây giờ ở huyện thành, Lục Tư Hoa cũng ở huyện thành cũng không cùng quay về với các con. Mùa hè này, bọn nhỏ đều cảm thấy quay về nông thôn nghỉ mát rất tốt, nên đều đến đây. Dù sao cả nhóm Kiến Quốc đều biết làm cơm, không để Vãn Vãn bị đói, cũng không cần Lục Tư Hoa đến.
“Có lẽ ba cũng chưa chắc có thể biết người này, em nhìn tuổi tác của nhóm xã viên bên kia không chênh lệch bao nhiêu với ba, đều không nhận ra người này, chỉ có mấy người ông Sơn Thúc hơi lớn tuổi mới biết được người này”. Tô Kiến Dân phát biểu ý kiến của mình.
Lời nói này của cậu ấy, bọn họ cũng phát hiện ra, quả nhiên là thôn dân có tuổi như bí thư chi bộ Sơn Thúc và đội trưởng Đại Minh trở lên mới nhận ra được người đàn ông mặt dẹp trước mặt.
"Vậy chắc ông nội nhận ra người này." Vãn Vãn nói.
Cũng đúng vậy, ông nội bây giờ cũng hơn sáu mươi tuổi, còn lớn hơn so với bí thư chi bộ Sơn Thúc, thật sự chắc là biết người này.
DTV
"Người này đến cùng là ai vậy? Vì sao mấy người ông Sơn Thúc đều là một mặt giật mình không dám tin?" Tô Vãn Vãn nhìn người kia, suy nghĩ.
Tô Vũ Đình ở bên kia từ lúc chú Liễu kia đi ra cả người đã như đang nằm mơ từ lâu. Được nghe thấy tiếng kinh hô của bí thư chi bộ Sơn Thúc và đội trưởng Đại Minh, trong lòng nhất thời có một loại cảm giác quái dị không nói nên lời, còn có một loại bối rối.
Bọn họ làm sao đều biết?
Không phải thế ngoại cao nhân sao?