Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 329
Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:07:24
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thành Tài muốn đi an ủi mẹ của mình, lại nghe thấy tiếng bước chân của Mã Tĩnh Đan vốn đã ra tới cửa phòng chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh ta: "Có đi hay không?"
“Chờ một chút, anh nói với mẹ mấy câu.
Mã Tĩnh Đan gật gật đầu, cũng không làm khó anh ta, anh ta muốn nói với mẹ mình mấy câu, sao cô ấy có thể không đồng ý?
Cô ấy còn chưa có tệ đến mức đó, cô ấy chỉ không quen nhìn dáng vẻ của bà nội Tô, lúc này mới oán hận nói mấy câu. Đối với Tô Thành Tài, cô ấy không có oán khí lớn như thế, ngược lại cô ấy rất yêu anh ta, nếu không phải yêu anh ta, cô ấy cũng sẽ không cầu xin ba mình đưa anh ta vào xưởng đúc, còn sắp xếp công việc cho anh ta.
DTV
Gương mặt của Tô Thành Tài, khí chất của anh ta, cùng với dáng vẻ thân sĩ luôn luôn mỉm cười mỗi khi nhìn người khác của anh ta, đều khiến cô ấy mê luyến. Cô ấy biết bản thân thích anh ta, anh ta không giống như những người khác, trên mặt sẽ lơ đãng lộ ra vẻ chán ghét, ánh mắt của anh ta luôn ôn nhu nhìn cô ấy.
Cô ấy thích dáng vẻ anh ta nhìn cô ấy rồi gọi "Đan Đan", thật sự làm cho cô ấy rung động.
Sau khi Mã Tĩnh Đan ra ngoài, khuôn mặt vốn đang mỉm cười của Tô Thành Tài nhất thời trầm xuống.
“Thằng ba, sao lại thế này? Lúc ấy con nói muốn cưới cô ta, béo như vậy xấu như vậy, nhưng mà con nói thích, khăng khăng muốn cưới, mẹ với ba con mới đồng ý, nhưng cô ta... Rõ là một con đàn bà đanh đá! Xem vừa rồi đi, cô ta còn mắng cả mẹ con. Bà nội Tô cắn chặt răng.
Tô Thành Tài thấy Lưu Chiêu Đệ bên kia hình như muốn lại gần nghe lén, kéo mẹ anh ta ra bên ngoài, sau đó vào phòng của anh ta. Những lời anh ta tính nói sau đây, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết được. À, có thể để cho người thứ ba biết, đó chính là ba anh ta, ông nội Tô.
“Mẹ, con không thể ly hôn với cô ấy” Anh ta thở hắt ra.
Bà nội Tô nói: “Mẹ biết, cô ta có thể giúp con, mẹ nói ly hôn cũng chỉ muốn dọa cho cô ta một trận, chứ không bắt các con ly hôn thật."
“Thế mẹ nhắc tới chuyện ly hôn làm gì? Cô ấy không phải chị dâu cả, cũng không phải chị dâu hai, có thể tùy ý cho mẹ đắn đo, lúc còn ở nhà cô ấy đã là người nói một thì không có hai, đừng nói là con, ngay cả ba mẹ vợ cũng phải nhường nhịn cô ấy"
Bà nội Tô há to miệng: “Lợi hại thế à? Ba vợ con chính là bí thư xưởng đúc, mà lại bị một con nha đầu bắt chẹt?"
“Nhà họ Mã chỉ có một cô con gái là Mã Tĩnh Đan, về sau tất cả tài sản của nhà họ Mã sẽ là của cô ấy hết.” Tô Thành Tài chậm rãi nói ra câu kia.
Bà nội Tô thật lâu cũng không nói gì.
“Mẹ, khách sáo với Mã Tĩnh Đan chút, nếu con ly hôn với cô ấy, công việc ở xưởng đúc của con nhất định sẽ mất đi."
Mặt bà nội Tô trầm xuống: “Cô ta dám!"
Tô Thành Tài cười khổ: “Cô ấy dám thật đấy, không có chuyện gì là cô ấy không làm được.
“Cô ta xấu xí như thế, còn béo mập, ly hôn với con thì còn có ai dám lấy cô ta chứ?” Bà nội Tô vịt c.h.ế.t vẫn cứng mỏ, không chịu nhận thua Mã Tĩnh Đan.
Tô Thành Tài nói: "Mẹ sai rồi, trừ con ra, có rất nhiều người nguyện ý cưới cô ấy. Nhưng cô ấy chọn con, là vì ngay từ đầu đã nhất kiến chung tình với con. Kỳ thật cô ấy đối xử với con rất tốt, ở nhà cũng bằng lòng nghe theo con, chỉ là từ trước tới nay cô ấy ăn mềm không ăn cứng, phải thuận mao không nên ngược mao. Chính vì con quá hiểu tính tình của cô ấy, hôm nay con mới để mẹ chịu ủy khuất, không mở miệng nói đỡ thay mẹ."
Bà nội Tô tựa như nhớ tới cái gì, trên mặt sốt ruột: "Đúng đúng, hôm nay con không giúp mẹ là đúng, nếu như thật sự chọc giận cô ta, hai đứa ly hôn, con sẽ không chiếm được cái gì cả, coi như uổng công ở bên cô ta hai năm.”
“Mẹ! Cái gì gọi là con ở bên cô ấy hai năm?" Tô Thành Tài rất không thích chữ “ở bên” của bà nội Tô, nghe có vẻ như anh ta rất rẻ tiền.
Bà nội Tô vả nhẹ miệng: “Là mẹ nói lầm, là kết hôn hai năm"
Tô Thành Tài hít sâu một hơi: "Mẹ, về sau nói chuyện thì chú ý hơn một chút, mẹ không thể đối xử với cô ấy như đối xử với con dâu bình thường được, cô ấy khác với những cô con dâu khác của thôn Hạ Hà Bà nội Tô nói: “Mẹ biết rồi, về sau sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-329.html.]
“Còn có, mẹ, về cái gọi là phúc tinh, tai tinh, con tán thành cách nói của Mã Tĩnh Đan, mẹ chỉ có một cái gân, đúng là có khả năng để chị ta đoán được, mẹ bị chị dâu cả lừa rồi.” Tô Thành Tài lại nói.
Bà nội Tô hơi nhíu mày, không lên tiếng.
“Tuy tính tình Mã Tĩnh Đan không tốt lắm, nhưng ánh mắt cô ấy sắc như ưng, bình thường rất ít chuyện có thể lừa gạt cô ấy. Đây cũng là lí do vì sao cô ấy rõ ràng yêu con đến c.h.ế.t đi sống lại, nhưng lại có thể bình tĩnh đối diện với tình yêu của chúng con." Người phụ nữ như vậy mới đáng sợ, sẽ không bị sự dịu dàng của anh ta mê hoặc, mà trước sau bảo trì một trái tim bình tĩnh.
Bà nội Tô: “..."
...
Vãn Vãn từ sau núi trở về, có chút lạnh, xoa xoa tay.
Các anh trai đều đang ở nhà, cũng không có đi chơi. Anh cả ở trong phòng đọc sách, anh hai ở trong sân luyện võ, anh ba thì đang nhìn chằm chằm một gốc cây đã rụng lá ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đi đưa đồ cho mẹ con nhà họ Trình xong rồi à?" Lục Tư Hoa nhận lấy giỏ trong tay Vãn Vãn, hộp cơm trong giỏ đã trống không.
“Đã ăn rồi ạ, anh Trình Kiêu còn đang xới đất, không về chung với con” Tô Văn khép tay lại, thở phào một hơi, ngồi xuống sau bếp lửa.
Lửa trong bếp đang cháy, ánh lửa xuyên qua, chiếu lên người cô bé, nhiệt độ kia phả vào mặt cô bé, khiến cô bé cảm thấy ấm áp. Chậm rãi, cơ thể ấm áp lên.
“Hôm nay gió lớn thật, có hơi lạnh.” Sưởi ấm cơ thể rồi Vãn Vãn mới nói.
“Đầu mùa xuân còn lạnh hơn cả mùa đông, đây là quy luật tự nhiên. Sau này bảo mấy anh trai của con đi đưa đồ đu, con đừng ra ngoài, con gái không thể bị lạnh, cơ thể sẽ nhiễm hàn khí"
Vãn Vãn gật gật đầu, không tranh cãi với Lục Tư Hoa cái này, vì đúng là lạnh thật. Cô bé nói không lạnh trước mặt Trình Kiêu và Tiêu Luân Đạt, đó đều là gạt người.
“Chị dâu hai có ở đây không?” Ngoài cửa vang lên tiếng của Mã Tĩnh Đan.
Tô Kiến Binh đi mở cửa viện, Mã Tĩnh Đan đi vào, nói “cảm ơn” với Kiến Binh, thái độ khác hẳn so với lúc ở bên nhà cũ. Lúc ở nhà cũ, cô ấy bén nhọn, hệt như cái dùi, lúc này cô ấy lại rất bình thản, không hề có sừng nhọn.
“Mẹ cháu có đây không?” Mã Tĩnh Đan hỏi Kiến Binh.
Tô Kiến Binh nói: “Dạ có, mẹ cháu đang ở trong bếp.
Mã Tĩnh Đan đi vào phòng bếp, thấy hai mẹ con Lục Tư Hoa và Vãn Vãn đang nói chuyện, Lục Tư Hoa vừa nói chuyện với Vãn Vãn vừa nấu ăn.
Thấy cô ấy đi vào, Lục Tư Hoa hỏi: "Tĩnh Đan đến rồi à? Vãn Vãn, lấy ghế cho thím Ba "} Vãn Vãn ngoan ngoãn đi lấy ghế dựa, ngọt ngào hô một tiếng: "Thím Ba, mời ngồi"
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như tranh Tết của Vãn Vãn, cô ấy đưa tay, không kìm được sờ lên mái tóc mềm mại của cô bé: "Ngoan Vãn Vãn lại chạy tới lò bếp, vừa sưởi ấm cơ thể, vừa nhét củi vào bên trong. Trong nồi đang đun nước, đây là nước Lục Tư Hoa định đun để tắm rửa.
“Chị dâu, em cãi nhau với nhà cũ.” Mã Tĩnh Đan đột nhiên nói.
Tay Lục Tư Hoa lập tức dừng lại: "Sao vậy, bà cụ mắng em à?"
Vãn Vãn cũng vểnh tai lắng nghe.
Cô bé biết tính tình của bà nội Tô, sao có thể để cho con dâu chiếm thượng phong được, thím ba lại là một người ăn mềm không ăn cứng, hai người cãi nhau là quá bình thường.