Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 324

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:37
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng Tiêu Luân Đạt vẫn lén đến thôn Hạ Hà, lấy lý do là đến tìm Trình Kiêu, thực ra là muốn đến thăm ông ngoại. Bây giờ thế cục ngày càng tốt hơn, nghe nói rất nhiều người đã được rửa oan cho trở về nhà.

Người về gần đây nhất là ông Thạch, ông ấy đến từ cuối tháng mười năm ngoái, giờ đã về rồi. Hiện tại nhận được thông báo là ông Tiêu, nghe nói qua Tết là được đưa về.

Chỉ có giáo sư Lý ở thôn Hạ Hà là không có tin tức gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết của họ với tình hình hiện tại, cũng nhanh thôi.

Tiêu Luân Đạt lần này tới thôn Hạ Hà, chính là muốn cùng ông ngoại Tiêu đón năm mới.

Cũng chính vì thời thế tốt hơn, dù là như giáo sư Lý không nhận được tin tức gì, trong thôn cũng không có ai dám gây khó dễ cho ông nữa. Mọi người đều biết, bọn họ những nhân vật lớn đến từ thành phố, cuối cùng cũng sẽ trở về thành phố sống thôi. Làm người nên giữ lại một đường lui, sau cùng sẽ nhận lại được càng nhiều báo đáp.

Ông Sơn thư ký với đội trưởng Đại Minh cũng nghĩ như thế. Trong thôn có xã viên nào không nghĩ như thế? Ngay cả từng can ngăn không cho Tô Vũ Đình đi Ngưu Bằng thăm ba vị Tô lão thái, cũng nghĩ đây là thời cơ.

Phải nói Tô Vũ Đình có mắt nhìn, biết ba nhân vật lớn ấy không đơn giản, cũng sẽ được rửa oan đưa về, vì thế mà đã sớm đến lấy lòng trước.

Đáng tiếc Tô Vũ Đình lại coi thường, việc tốt đều làm rối lên, còn nói gì đến lấy lòng?

Vãn Vãn có thể biết được những việc này, vẫn là nhờ chú ba Tô Thành Tài nói cho.

Đúng rồi, chú ba kết hôn rồi.

Ba năm trước Tô Thành Tài kết hôn, cưới con gái thư ký xưởng lọc cát, kết hôn xong lâu rồi vẫn chưa có con. Chú ấy gần giống như ở rể, chú ấy sống hình như cũng khá tốt, giống như hưởng thụ vậy.

Bên nhà vợ chú ấy rất coi thường mấy người bên nhà nội, ngay đến bà nội Tô và bố chú ấy cũng không coi ra gì, rất ít khi để Tô Thành Tài về thăm quê, lễ tết cũng không cho chú ấy về.

Tô Thành Tài cũng không dám ho he gì.

Việc này Vãn Vãn cũng biết, cô không cách nào hiểu được nguyên nhân vì sao chú ba lại làm như vậy. Lẽ nào lại bị đối xử giống như ở rể, ở nhà vợ một chút tôn nghiêm cũng không có, có thật là hạnh phúc không?

Cô cũng từng gặp thím ba, tướng tá cũng bình thường, đen đen, mập mập, nặng 100 cân, m.ô.n.g thím ấy ngồi xuống, cái ghế mà không chắc chắn có thể gãy thành đôi. Cô nhóc không hiểu, đây là chú ba vì tình yêu, hay là vì có lợi ích nào khác?

Có lẽ là vì tình yêu thôi? Mỗi lần cô nhóc nhìn thấy vợ chồng cô chú ấy, đều thấy chú ba dịu dàng nhìn thím ba, thím ba thẹn thùng mỉm cười.

Chỉ có điều sau khi chú ấy kết hôn, công việc lại rất khởi sắc. Chú chuyển vào làm chính thức, không những chuyển chính rồi, còn trực tiếp làm lãnh đạo ở xưởng bọn họ, là chức vụ cấp chủ nhiệm.

Việc này làm chú ấy cực kỳ hưởng thụ.

Nói chung, Vãn Vãn thật sự không hiểu.

Hoặc là cảnh giới của cô còn quá thấp.

"Vãn Vãn, em khoác cái này đi, anh thấy mũi em lạnh đỏ rồi." Tiêu Luân Đạt định cởϊ áσ trên người, muốn Vãn Vãn khoác lên. Lại nói tiếp: “anh vừa từ chỗ ông ngoại về, muốn đi dạo quanh đây, thăm thú phong cảnh thôn Hạ Hà, thì nhìn thấy em đi đến đây."

DTV

Vãn Vãn không hề đón nhận sự dịu dàng của cậu ấy, mặc dù mặc áo của cậu ấy vào sẽ ấm hơn, nhưng cô nhóc không muốn.

Hơn nữa, trên người cô nhóc mặc rất nhiều quần áo, mặt bị gió thổi có chút đỏ, nhưng người thì rất ấm. Muốn không bị gió thổi lạnh cóng, chỉ có một cách có thể giải quyết, đó là về nhà.

Nhưng cô nhóc muốn đến chân núi.

Sáng sớm cô nhóc ngủ dậy, đã nghe nói Trình Kiêu đến chân núi, nghe nói ở đó họ có một mảnh đất tự canh tác, Trình Kiêu trồng ít cây ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-324.html.]

Cậu ấy từ sáng sớm đã đến đó, muốn dọn dẹp, cuốc xới đất, dự định trồng khoai tây ngô mấy loại hoa màu, đến lúc ấy lương thực không eo hẹp nữa.

Hiện tại Trình Kiêu đã 15 tuổi rồi, đã lớn như thanh niên rồi, không còn là trẻ con như trước nữa, muốn có đồ ăn phải làm nhiều hơn, cũng chê mình sức lực không đủ. Vì miếng cơm, câu ấy phải cố gắng nhiều hơn người khác.

Bây giờ cậu ấy đến làm ở đội sản xuất, có thể sai bảo như người lớn, có thể làm đủ công rồi.

Đây có lẽ là niềm vui lớn nhất của mẹ Trình.

Hiện tại sức khỏe mẹ Trình vẫn không tốt, không biết có phải vì hai năm trước mà để lại di chứng, vẫn là ngày trước để lại. Lúc nào cũng họ, có khi họ không dừng lại được.

Đây cũng là nguyên nhân Trình Kiêu không lên huyện học trung học, sức khỏe mẹ Trình thật sự quá yếu, cậu ấy không yên tâm được. Đã thử rất nhiều cách, đến cả ông Thạch cũng không có cách gì.

Ông Thạch nói bệnh dễ chữa, tâm bệnh khó chữa.

Mẹ Trình có tâm bệnh, cũng không phải bây giờ mới bị, càng không phải bị từ hai năm về trước, mà là từ rất lâu trước đó đã để lại di chứng rồi, chỉ có điều mẹ Trình vẫn luôn gắng gượng mà thôi.

Nhưng cô ấy không muốn nói ra tâm tư, ép cũng không có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể cho qua.

Chỉ có ông Tiêu vào lần đầu tiên gặp mẹ Trình, chỉ thấy cô ấy có chút quen quen, nhưng quen ở chỗ nào, nhất thời không nghĩ ra. Đấy là vào lúc kết thúc buổi vận động, thôn Hạ Hà giải trừ hạn chế với ông, ông mới có thể tự do đi lại trong thôn, lúc đến Trình gia thăm mẹ Trình, lúc này mới nhìn thấy.

Khi ấy bệnh tình của mẹ Trình đã phát tác, sắc mặt trắng bệch như trang giấy, người gầy đến mức đáng sợ, dung mạo ngày trước cũng không hồi lại được nữa, chỉ thoang thoáng có thể nhìn ra cái cốt đẹp đẽ.

Đến nay mọi việc to lớn trong nhà, đã toàn bộ đè lên vai Trình Kiêu.

Trình Kiêu một mình ra ruộng làm việc, trời lạnh như thế, làm cho Vãn Vãn không yên tâm.

Vãn Vãn nghe đến việc này, liền nghĩ ngay muốn tặng chút gì đó cho Trình Kiêu và mẹ Trình, thế mới có cảnh mở đầu kia, cô nhóc từ nhà đi ra, muốn qua sông đến chân núi tìm Trình Kiêu.

"Vãn Vãn, em muốn đi đâu?" Tiêu Luân Đạt ở phía sau hỏi cô nhóc.

Vãn Vãn nói: "Tiêu Luân Đạt, anh quay về với ông đi, ông ở một mình rất tội nghiệp. Trước kia còn có ông Thạch làm bạn cùng, bây giờ bạn ông chỉ còn lại giáo sư Lý, anh nên về chăm sóc ông đi"

Tiêu Luân Đạt nói: "anh vẫn chăm ông mà, vừa đúng lúc ra ngoài đi dạo, không phải gặp em sao? Anh không yên tâm để em một mình ở ngoài, anh đi cùng em."

Vãn Vãn lắc đầu: "không cần đâu, đây là thôn Hạ Hà, đều là người quen, em không đi lạc được, không cần anh đi cùng đâu, anh cứ về chăm ông Tiêu đi"

Cô nhóc đi qua cậu ấy, bước lên đầu cầu.

Lâu rồi không ở quê ăn tết, kể từ khi họ về thị trấn sống, đây là lần đầu tiên về quê ăn tết, Chủ yếu là do bố nói ăn tết ở quê nhộn nhịp, ở thị trấn có chút im ắng. Dưới quê mọi người họp lại một chỗ, còn có nhiều nghi lễ tập quán địa phương.

Những cái đó ở thị trấn không có, hơn nữa bọn họ đón tết ở thị trấn, cũng chán ngấy rồi.

Vãn Vãn rất thích về quê, bởi vì ở quê có bạn bè của cô nhóc, còn có anh Trình Kiêu nữa.

Trình Kiêu bây giờ cũng bằng nửa người lớn rồi, sớm đã không giống với trước kia.

"Vãn Vãn!" Tiêu Luân Đạt muốn kéo tay áo cô nhóc, ngập ngừng một lát, tay lại bỏ xuống, gọi một tiếng.

Vãn Vãn không quay đầu, chỉ có tiếng nói bay lại trong gió: "Anh đi đi, về chăm sóc ông Tiêu đi. Ông một mình ở thôn Hạ Hà, thực ra rất cô đơn, anh là cháu ngoại, lẽ ra nên chăm sóc tốt cho ông."

Tiêu Luân Đạt muốn đi về phía trước, Vãn Vãn lại bước rất nhanh, rất nhanh đã đi rất xa rồi.

Loading...