Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:28
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Vãn Vãn đi theo anh cả anh hai cách xa người đàn ông trung niên thần bí đó, cô nhóc luôn ở trong trạng thái mơ màng.
Cảnh này rơi vào mắt Tô Kiến Quốc và Tô kiến Binh, hai anh em nhìn nhau một cái, Kiến Quốc nói: "Văn Vãn, em đừng để ý đến ông thầy bói đó, đều không chuẩn đâu"
Tô Vãn Vãn lại không cho là như vậy, cho rằng ông thầy bói này nhất định không phải là người không có bản lĩnh, ngược lại là người có bản lĩnh lớn. Cô nhóc biết, rất nhiều người có bản lĩnh, đó là thực sự có năng lực, chỉ có điều bây giờ không cho phép người như vậy tồn tại mà thôi.
Nếu như không có bản lĩnh lớn, sẽ không thể nhìn ra nguyên thân đã từng trải qua khổ đau, cũng không thể nhìn ra sức khỏe cô nhóc từng không tốt, nhưng bởi vì chưa từng hại ai, ông trời đã cho cô cơ hội này.
Kiến Quốc sờ đầu cô nhóc: "Em còn nhỏ, chưa hiểu gì, những ông thầy bói đều không đáng tin, chúng ta không nên mê tín, hiểu không? Em xem bà nội mê tín kìa, cuối cùng thì sao? Cả ngày đi đâu cũng nói Tô Tảo Tảo là phúc tinh, kết quả thì sao nào? Mấy lần bị đội chấp pháp bắt, nếu không phải ông nội Sơn giúp, sớm đã bị coi là phần tử xấu rồi, bản thân bà ấy không những bị bêu trên đường, mà còn có thể hại đến cả gia tộc chúng ta."
Vãn Vãn đáp lời: "Anh, không phải là em tin ông ấy, chỉ là trong lòng có chút bất an mà thôi"
Là bất an thật sự, ông thầy bói ấy nói quá huyễn hoặc, cảm giác giống như nhìn thấy thật, lại còn biết được chuyện của kiếp trước. Còn nói phúc phần của đời này là kết quả của kiếp trước, như vậy liệu có thể nói ngược lại rằng kiếp này có được những gì là bởi vì kiếp trước cô nhóc làm việc tốt, kiếp trước hành thiện nên mới có sự may mắn cho kiếp này, bổ sung cho nhau, nhân quả tuần hoàn.
Chỉ nhớ ở kiếp trước, sức khỏe cô nhóc không tốt, vì thế chỉ cần có chút tiền đều quyên góp cho hội từ thiện. Bố cô nhóc và các anh trai cũng vậy, sản nghiệp gia đình lớn như vậy, mỗi năm theo định kỳ gia đình quyên góp rất nhiều tiền cho quỹ từ thiện cùng với công trình hy vọng, nhưng tên người quyên góp đều viết tên cô nhóc. Họ hy vọng sức khỏe của cô nhóc ngày càng tốt hơn, chỉ đáng tiếc cô nhóc không sống qua hai mươi tuổi, thì đã tạ thế.
"Vãn Vãn, có anh lo cho em, em sẽ rất rất hạnh phúc, không cần để ý người khác nghĩ gì" Tô Kiến Binh không biết ăn nói giống Kiến Quốc, nhưng cậu nhóc biết một đạo lý, em gái mình là để các anh trai thương yêu, bọn họ làm anh không thương em, thì còn ai thương?
Vãn Vãn dùng lực cúi đầu: "Có các anh thương em, em rất mãn nguyện rồi"
Từ trước tới nay cô nhóc là người rất dễ hài lòng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, có nhiều người yêu cô thương cô như thế, cho dù ông bà nội kiếp này không thương yêu cô nhóc giống như ông bà nội kiếp trước, cô nhóc cũng rất mãn nguyện.
Nhân sinh không được như ý muốn mười phần có được tám chín phần, có thiếu sót mới càng hoàn mỹ, mới có thể có thêm nhiều hạnh phúc đợi chờ cô nhóc.
Một tiếng sau đã đến thôn Hạ Hà, ở đầu thôn đã nhìn thấy xã viên của thôn, ba anh em đi đến phía họ chào hỏi.
"Kiến Quốc Kiến Binh, Vãn Vãn đến rồi à? Vãn Vãn, cháu lâu lắm rồi không về thôn, nghe nói cháu ra ngoài đi học rồi hả?" có thôn dân nói.
Vãn Vãn trả lời: "Chú Bình Tông, giờ cháu đang học tiểu học lớp một rồi"
Thôn dân đó nói: "Lợi hại quá, Vãn Vãn thật có tài, có thể đi học ở trường thị trấn. Nghe nói chị họ cháu đã học tiểu học lớp ba rồi đó, Vãn Vãn phải cố gắng lên nhé."
Chị họ mà chú ấy nói, tất nhiên là chỉ Tô Tảo Tảo, mà không phải là ba người chị họ Đại Nha Nhị Nha Tam Nha. Ba người chị họ, chị Đại Nha với Nhị Nha sớm đã kết hôn, còn chị Tam Nha cũng đã đính hôn rồi.
Đại phòng từng muốn qua mời Nhị phòng đến tham gia hôn lễ của hai cháu gái, khi ấy Tô Cần đang ở ngoài làm vận tải, Lục Tư Hoa lại không muốn đến dự. Bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với Đại phòng, cô nhóc không muốn nhìn sắc mặt của Đại phòng, cũng không muốn nhìn thấy bà nội Tô, nên không đi tham dự.
Còn Đại Nha và Nhị Nha, tính cách giống hệt Lưu Chiêu Đệ, cô nhóc càng không muốn đến tham gia vào cái cuộc vui ấy.
Tính cách Tam Nha mềm mại một chút, cảm giác tồn tại rất nhạt nhòa, làm cho người ta dễ quên mất cô ấy.
Vãn Vãn nghe mẹ nói qua, lúc Tam Nha kết hôn, mọi người cũng không đến, nhưng sẽ cho người đem đồ sính lễ mừng cho Tam Nha, coi như có chút lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-320.html.]
Không ngờ rằng Tô Vũ Đình này là sợ không có ai biết chị ấy thông minh sao? Sáu tuổi học tiểu học lớp ba, đây là nhảy lên mấy lớp rồi?
Lắc lắc đầu, mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng Văn Vãn cũng không muốn nghĩ đến chuyện của chị ấy nữa.
Ba anh em tất nhiên không đến nhà nội, họ căn bản không muốn về bên nhà nội nhìn sắc mặt bà bội Tô. Không cần nghĩ, nếu như họ dám bước vào cửa, sắc mặt bà nội Tô chắc chắn sẽ rất xấu, đến lúc ấy không biết chừng có thể còn mở miệng mắng bọn họ, bọn họ không đi góp náo nhiệt, để lấy sự ghét bỏ của người ta nữa.
Họ đi đến Trình gia, mục đích chính hôm nay đến thôn Hà Hạ, đến nhà họ Trình.
Vừa mới bước vào, không hề nhìn thấy Trình Kiêu, chỉ nhìn thấy mẹ Trình đang ngồi một mình trong sân, đang giặt quần áo.
Dò hỏi chút mới biết, Trình Kiêu lại lên núi rồi, nói là phải bắt chút gì về cho mẹ bồi bổ sức khỏe, tốt nhất nếu có trứng chim có thể mang về luộc cho mẹ ăn.
"Mẹ Trình, con nghe nói thím đổ bệnh, đã rất lo lắng, nên đưa theo các anh theo cùng. Đây là chúng con mua ở hợp tác xã cung tiêu, đường đỏ này không dễ mua được, lúc bọn con qua đó đã bán hết chỉ còn lại nửa cân thôi, vừa hay để thím bồi bổ sức khỏe. Còn chỗ mỳ này, thím với anh Trình Kiêu có thể ăn trong một thời gian"
Mẹ Trình nói: "Các con mua mấy đồ này làm gì?
Đặc biệt là đường đỏ, đồ đắt như vậy, phải cần bao nhiêu tem phiếu chứ? nhanh cầm về nhà, đưa cho mẹ con bồi bổ."
Tô Kiến Quốc lại đẩy về: "Thím, đây là chút lòng thành của anh em con, nếu thím không nhận, anh em con sẽ rất buồn"
"Phải ạ, con sẽ rất đau lòng đó, con còn khóc nữa." Vãn Vãn cố ý ôm ngực, làm ra dáng vẻ bị tổn thương.
Mẹ Trình nói: "Thím nhận, thím nhận ngay đây, Văn Vãn con đừng khóc, con mà khóc, lòng thím cũng không vui"
Chỉ cần Vãn Vãn và mẹ Trình nói chuyện, là đầy ắp tiếng cười. Mẹ Trình thích nhất Vãn Vãn đến chơi, có thể làm cho tâm trạng cô ấy đặc biệt vui vẻ. Văn Vãn chính là một hạt dẻ cười nha.
Con trai cô ấy quá nghiêm túc, có khi cô ấy không hỏi, cậu nhóc có thể không nói chuyện cả ngày. Hỏi rồi, thì cũng trả lời quá đứng đắn nghiêm túc.
So sánh như vậy, nghiễm nhiên thấy rõ Vãn Vãn rất hợp mắt mẹ Trình. Vãn Vãn còn nhỏ, đôi khi nói chuyện không để ý gì, cũng không có tâm tư gì, cô nhóc không hề nghĩ câu nào nên nói câu nào không nên.
Nhìn thấy hai người họ nói chuyện vui vẻ, Vãn Vãn còn trọc mẹ Trình ôm bụng cười. Kiến Quốc, Kiến Binh mới yên tâm.
Hai người quyết định ra ngoài đi dạo, hay là lên núi xem, nói không chừng có thể gặp được Trình Kiêu.
Trình Kiêu già trước tuổi, rõ ràng trông nhỏ hơn so với bọn họ, nhưng lại không giống dáng vẻ thoải mái tự tại như họ. Không có ba, đúng là rất vất vả.
Điều này làm cho Kiến Quốc Kiến Binh, đồng tình sâu sắc với Trình Kiêu .
Hai người họ vừa bước ra khỏi Trình gia, đã gặp ngay Tô Vũ Đình ở cổng.
Con bé? Sao nó lại đến đây?
DTV
Hai anh em đối mặt nhìn nhau, chưa bao giờ họ nghĩ đến sẽ gặp cô em họ Tô Tảo Tảo trong hoàn cảnh như thế này.