Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:20
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ Thạch nói: “Mẹ Trình Kiêu à, Trình Kiêu cũng chỉ là lo lắng cho bà mà thôi. Chúng ta cũng quan tâm bà, chứ không hề có ý gì khác. Bà nói như vậy, sẽ khiến thằng bé đau lòng lắm"

Sắc mặt của mẹ Trình bình tĩnh, nói với bác sĩ Thạch: “Bác sĩ à, tôi thật sự không có bệnh, không cần phải khám. Sức khỏe của tôi, tôi cũng tự biết, thật sự chỉ là mệt mỏi chút thôi."

Bác sĩ Thạch không nói lời nào, bất chợt, Trình Kiêu nói: “Mẹ, vậy con sẽ không đi học nữa. Con sẽ ở nhà làm việc nhà thay mẹ, không để cho mẹ mệt mỏi mà cơ thể lại xuất hiện tình huống như vậy nữa.

Mẹ Trình nói: “Con không đi đến trường thì làm gì? Hiện tại có cơ hội đi học tốt như vậy. Hơn nữa, trường Trung học công xã đều miễn tất cả học phí cho con, đây là một cơ hội tốt. Hiệu trưởng của trường cũng quan tâm và coi trọng con, làm sao con có thể không đi đến trường học được? Con như vậy, sẽ khiến cho bố của con...” Lời nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt của mẹ Trình đột nhiên đau đớn kịch liệt.

Dừng lại chút, bà lại nói tiếp: “Bố của con mong con có thể đi học, có tương lai tươi sáng. Con như vậy sẽ khiến cho bố con thất vọng biết bao"

Trình Kiêu lặng im, cậu bé nhớ tới bố cậu bé. Mỗi lần bố cậu bé nhìn thấy cậu đều vui vẻ, rất nhiều lần nói với cậu bé: “Trình Kiêu của chúng ta lớn lên, sau đó sẽ đến trường đi học, tương lai sẽ đỗ vào một trường đại học.

Làm sao bố của cậu bé lại có thể nghĩ đến cậu bé sẽ mất cơ hội thi vào trường cao đẳng. Thậm chí cậu bé đã đọc rất nhiều sách, nhưng cũng không thi được vào trường cao đẳng.

Mặc dù vậy, cậu bé vẫn có thể đi đến trường, chính là điều mà bố của cậu bé mong muốn. Cậu bé tất nhiên sẽ không làm cho bố cậu thất vọng.

Nhưng hiện tại, mẹ cậu bé...

Cậu hơi cắn răng một cái: “Con ở nhà học, sức khỏe của mẹ quan trọng hơn. Con sẽ nói chuyện với thầy hiệu trưởng. Sau này, con sẽ đi thi lại, con sẽ ở nhà phụ giúp mẹ làm việc"

Cậu bé đã lớn, là một thằng nhóc rồi, mà mẹ cậu bé cũng già rồi. Mẹ cậu bé nuôi cậu bé cũng không dễ dàng gì. Mẹ cậu lại còn phải chịu đựng lời nói gây tổn thương của người khác nữa, cậu bé không thể làm như không có việc gì, tiếp tục đi học được.

Nghe thấy Trình Kiêu thật sự buông tha chuyện học tập, mẹ Trình lập tức liền nóng nảy lên.

Lúc này, bác sĩ Thạch nói: “Mẹ Trình Kiêu à, không phải chỉ là để cho tôi xem mạch thôi hay sao? Sao bà phải lo lắng vậy? Nếu có bệnh thì tôi sẽ chữa, còn nếu không có bệnh thì không phải chuyện tốt hay sao? Làm cho Trình Kiêu yên tâm, cũng để cho cháu tiếp tục đi học, bà nói có phải không?"

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Vân Hương, đứa bé Trình Kiêu này là vì bà, ngay cả việc học cũng từ bỏ. Nó còn định đi vào thị trấn để mua thuốc cho bà, nhưng đáng tiếc là không có tiền đâu” Bí thư chi bộ Sơn Thúc biết rõ toàn bộ nguyên nhân của việc này là bởi vì trước đó ông ta từng gặp hiệu trưởng trường Trung học công xã, cũng biết chuyện Trình Kiêu không đi học.

Bọn họ ở trong cùng một cái thôn, cũng không có nhiều người học đến cấp hai, cũng ít người có thể thi được vào, kể cả là trường Trung học nam hay là trường Trung học huyện, đối với người dân ở thôn Hạ Hà đều là một chuyện tốt. Nhưng không ai nghĩ tới Trình Kiêu lại không đi học. Ông ta nghĩ dù sao đều nói hết ra, khẳng định mẹ Trình sẽ xem bệnh và nghĩ biện pháp thuyết phục cậu bé tiếp tục đi học.

Chính vì nguyên nhân này mà cậu bé đã phải mời bác sĩ Thạch đến xem bệnh cho mẹ Trình, ông ta không thể tiếp tục để cho đứa bé chỉ vì chuyện này mà nhất thời không đi học được, phải nghĩ biện pháp để giải quyết.

DTV

Mẹ Trình cũng im lặng, bà rất hiểu tính tình của con trai mình, lúc thằng bé bướng bỉnh thì rất khó làm cậu bé thay đổi suy nghĩ.

Vẻ mặt kiên định của Trình Kiêu nhìn bà, khiến cho mẹ Trình không dám nói không tiếp tục xem bệnh nữa. Nếu bà thật sự không khám bệnh, thì cậu bé thật sự dám nghỉ học.

Cuối cùng, mẹ Trình cũng đáp ứng: “Được rồi. Mẹ đồng ý để bác sĩ Thạch khám bệnh cho mẹ. Con không được bỏ học, biết chưa?"

Bà thật sự sợ cậu bé sẽ tiếp tục nghỉ học. Cậu bé là hy vọng của bà, cả đời của bà không có gì, ngoại trừ đứa con này. Người phụ nữ đã đánh mất một lần, cũng không thể tiếp tục đánh mất đi thứ đang có được. Nếu ngay cả đứa con trai của bà cũng không đi học, thì cả đời này của bà chính là sự thất bại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-316.html.]

“Con trai, bố của con đang ở trên trời dõi theo con đó, không được phép nghỉ học, biết chưa?” Sau khi mẹ Trình đồng ý cho bác sĩ Thạch khám bệnh, bà vẫn lo lắng tính tình cố chấp của Trình Kiêu, nhắc nhở lời hứa với bố của cậu bé.

Trình Kiêu gật đầu: “Chỉ cần sức khỏe của mẹ không có việc gì, con sẽ đi học ở trường Trung học công xã.

Cậu bé không nói đến chuyện học ở trường Trung học huyện, cũng không nói cho mẹ cậu bé là Vãn Vãn đang định giúp cậu bé đăng ký học ở trường Trung học huyện. Đi học ở trường Trung học huyện tất nhiên là chuyện tốt, cũng là giấc mơ của cậu cho tới nay, nhưng cậu bé lo lắng cho mẹ của cậu.

Thật ra, nếu cậu bé học ở trường Trung học công xã, thì cậu bé vẫn có thể đi về nhà mỗi ngày được. Nhưng nếu học ở trường Trung học huyện, thì cậu bé sẽ không có tiền và thời gian để trở về nhà hàng ngày.

Hơn nữa, trường Trung học huyện cũng không miễn học phí cho cậu bé, còn trường Trung học công xã lại đồng ý cho cậu đi học miễn phí. Vì vậy, dần dần cậu bé cũng không còn thích vào học tại trường Trung học huyện nữa.

Mặc dù học ở trường Trung học huyện cũng tốt, được dạy học bài bản, thầy giáo có kinh nghiệm, có thể giúp cậu bé học tập tốt hơn.

Nhưng cậu bé vẫn lo lắng cho mẹ cậu.

Bác sĩ Thạch đã bắt mạch cho mẹ Trình rồi. Trong lòng mẹ Trình cũng có chút lo lắng, bà không biết bác sĩ sẽ tìm ra bệnh gì nữa.

Ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào bác sĩ Thạch, vẻ mặt của ông ta cũng khiến cho lòng bàn tay bà đổ chút mồ hôi.

Trình Kiêu ngồi bên cạnh mẹ Trình, nhẹ nhàng cầm tay còn lại của bà, truyền năng lượng và cổ vũ bà. Cậu bé tỏ ra bà không cần phải lo sợ gì cả.

Bác sĩ Thạch cẩn thận bắt mạch cho bà, đôi mày hơi nhíu lại, miệng mân mê không nói lời nào.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc đứng bên cạnh hỏi: “Bác sĩ Thạch, bệnh của Vân Hương thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không?"

Một lúc lâu sau, bác sĩ Thạch mới bỏ tay xuống, cũng không trả lời luôn.

Điều này khiến cho Trình Kiêu lo lắng, cậu bé nói: “Ông Thạch, ông nói gì đi. Rốt cuộc mẹ cháu bị bệnh gì? Dù là bệnh gì đi nữa, cháu sẽ nghĩ biện pháp để chữa khỏi bệnh cho mẹ cháu.

Mẹ Trình càng thêm lo âu, mặt bà toát ra vài giọt mồ hôi.

Bác sĩ Thạch nói: “Mẹ Trình Kiêu, có phải buổi tối bà thường xuyên sẽ toát ra mồ hôi đúng không? Giấc ngủ cũng không ngon và thường gặp ác mộng nữa?"

Mẹ Trình ngẩn người, thành thật gật đầu: “Đúng vậy. Mấy ngày gần đây, tôi luôn gặp ác mộng. Buổi tối lúc ngủ cũng sẽ đổ mồ hôi.

Trình Kiêu hỏi: “Ông Thạch, mẹ cháu là bị làm sao?"

Bác sĩ Thạch nói: “Mẹ cháu bị chứng hư, thận âm hư. Chỉ cần điều trị cái này thì cơ thể sẽ lập tức khỏe lại thôi. Nhưng mà mẹ cháu còn có tâm bệnh, cái này thì không thể dùng thuốc để chữa khỏi được, cần phải có tâm dược."

Trình Kiêu im lặng, cậu bé hiểu ý nghĩ của thầy cậu. Loại tâm bệnh này cần phải tìm ra căn bệnh, còn chỉ dùng thuốc thôi thì không khỏi được.

“Mẹ, mẹ có tâm sự gì sao? Có thể nói cho con được không?” Trình Kiêu rất muốn biết tâm bệnh đó là gì, cũng không biết mẹ cậu bé có chịu nói ra hay không.

Loading...