Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:36
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, Vãn Vãn không ăn cơm nữa, trước khi chuyện này được giải quyết, cô bé không nuốt được gì.
Cô bé nói: “Ba nuôi, là thế này. Ba có nhớ con có một anh trai hàng xóm tên là Trình Kiêu không?"
Bí thư Lý gật đầu, sao anh ấy có thể không nhớ Trình Kiêu được chứ? Đó là anh trai khác họ mà Văn Vãn thích nhất, ngoài ba người anh trai của cô bé ra, đó là người anh trai thân thiết nhất.
“Cậu bé làm sao?” Thư ký Lý hỏi.
Mạnh Tuyết Trân cũng thôi ăn cơm, nhìn về phía Văn Vãn.
Ngay cả Lạc Lạc cũng làm y hệt ba mẹ.
Hành động đó, còn cả hạt cơm và nước rau dính trên khóe miệng, khiến mọi người trông mà bật cười.
Tất nhiên Văn Vãn cũng thấy dáng vẻ này của Lạc Lạc, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, cô bé nói: “Trình Kiêu với anh Ba của con cùng một lớp, năm nay anh Ba và anh Trình Kiêu cùng thi vào trường cấp hai của huyện, nhưng chỉ có anh Ba của con được vào học, còn anh Trình Kiêu lại đến trường Trung học công xã.
Thư ký Lý hỏi: “Là Trình Kiêu không thi đậu sao?"
“Thi đậu rồi ạ, nhưng anh Ba nói, vì hiệu trưởng của trường cấp hai ở huyện muốn cho cháu của mình ở dưới quê đến học, nhưng nghe nói cháu của hiệu trưởng không đậu, thế nên đã lấy suất học của anh Trình Kiêu. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là Vãn Vãn lại tức run người.
Thư ký Lý khẽ cau mày: “Hiệu trưởng trường cấp hai ở huyện tên gì?"
Anh ấy không phải người của bộ giáo dục nên tất nhiên không biết tên của các hiệu trưởng, nhưng hiệu trưởng của trường cấp hai ở huyện, anh ấy có chút ấn tượng, hình như là họ Cao?
Tô Kiến Quốc nói: “Chuyện này để con nói, con biết chi tiết hơn Vãn Vãn.” Kiến Dân vẫn không biết tình hình cụ thể, chỉ biết suất học của Trình Kiêu bị cướp, còn cướp thế nào thì Kiến Dân không biết.
Cậu ấy ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Hiệu trưởng của trường cấp hai ở huyện họ Cao, sắp nghỉ hưu rồi. Ở dưới quê, ông ta có một người em trai nhỏ hơn ông ta rất nhiều tuổi, có một cháu trai, năm nay vừa khéo lên cấp hai. Nhưng thành tích học hành của cháu trai ông ta rất kém, đừng nói là trường cấp hai huyện, nghe nói ngay cả trường Trung học công xã cũng không cần cậu ta, sợ là cậu ta còn chẳng tốt nghiệp được."
Bí thư Lý nghe xong, tay cầm đũa siết chặt lại.
Anh ấy không lên tiếng, nghe Kiến Quốc nói tình hình.
“Nghe nói lần này có không ít người ở dưới quê thị vào, ông ta bắt đầu để ý, có thể cướp suất học của ai, ai không có thân phận địa vị, dù bị cướp suất thì cũng chẳng ai nói gì. Cuối cùng ông ta nhắm vào Trình Kiêu, cảm thấy cậu ấy sẽ không báo cáo ông ta, mà dù có báo cáo thì cũng chẳng có cách, thế là ông ta quyết định cướp của Trình Kiêu"
Vãn Vãn nói: “Ba nuôi, anh Trình Kiêu thi vào trường Trung học huyện không hề dễ dàng, cứ thế bị người ta cướp mất suất, dùng đặc quyền để cho họ hàng của mình vào trường Trung học huyện. Nếu ông ta có bản lĩnh, không cướp suất học mà đưa được cháu vào trường, thì chẳng ai nói gì ông ta. Nhưng dựa vào ông mà lại cướp suất học của anh Trình Kiêu chứ?"
Mắt cô bé hơi đỏ lên: “Vì lần thi này, anh Trình Kiều đã chuẩn bị đầy đủ cỡ nào? Để có thể đi học, anh ấy đã trả cái giá lớn biết bao? Điều kiện nhà họ Trình không tốt, nhưng không phải là người có thể bị ức hϊếp như thế, anh Trình Kiêu quá đáng thương"
Mạnh Tuyết Trân nhìn mà đau lòng, cô ấy đi tới vỗ lưng Vãn Vãn: “Vãn Vãn đừng khóc, ba nuôi con chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp con.
DTV
Cô ấy lại nói với bí thư Lý: “Anh Hải Quân, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được. Khoan không nói Trình Kiêu quen biết với chúng ta, lại còn là anh trai của Vãn Vãn, dù là người dân bình thường thì cũng không thể để mặc chuyện thế này xảy ra. Một khi đã cho phép cái lối sống này phát triển, tương lai sẽ có càng nhiều người học theo, đến khi đó thì thực sự hỏng đấy. Trẻ con đi học, đây là việc quan trọng biết bao? Không thể để một số người vì ích kỷ là hủy hoại trẻ em được."
Lúc nghe, thư ký Lý vốn đã tức giận, lại nghe những lời này của Mạnh Tuyết Trân, trong lòng anh ấy lại càng thêm tức giận.
Anh ấy đặt mạnh đôi đũa xuống bàn: “Đúng là, làm gì có cái lý này Lạc Lạc đang ăn cơm, bỗng nghe thấy ba đặt đũa xuống bàn, cậu bé mếu miệng, sắp khóc.
Lúc này, bí thư Lý đã đứng lên đi ra ngoài, phía sau truyền đến giọng của Mạnh Tuyết Trân: “Anh đi đâu đấy? Mới ăn được một nửa mà Bí thư Lý đi thẳng không quay đầu, nói: “Anh đi gọi điện thoại trước, không làm rõ chuyện này, anh nuốt không trôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-311.html.]
Nhà họ Lý không có điện thoại, bí thư Lý ra chỗ buồng gác cổng bên ngoài gọi điện thoại.
Thực ra, với điều kiện cũng như địa vị của nhà họ Lý, vẫn có thể lắp điện thoại, nhưng điện thoại thực sự quá đắt, bí thư Lý không muốn tiêu tiền vào chuyện này. Có số tiền này, chi bằng đi làm những việc khác.
Hơn nữa trong khu nhà họ ở, muốn gọi điện thoại thì lúc nào cũng có thể đến buồng gác cổng gọi, hoặc đến phòng làm việc. Còn điện thoại thì để sau này rồi tính, đợi đến khi có điều kiện rồi lắp cũng không muộn.
Mạnh Tuyết Trân muốn gọi anh ấy lại, nhưng bí thư Lý đã đi ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng đâu nữa. Cô ấy không khỏi lắc đầu, anh Hải Quân là vậy, mỗi lần có việc, ngay cả cơm cũng không ăn, phải làm xong việc trước.
Vãn Vãn thấy cảnh này, hơi hối hận, không nên hỏi ba nuôi chuyện gì ngay lúc ăn cơm mới phải, hoàn toàn có thể đợi ăn xong rồi nói, nói ra rồi làm phiền ba nuôi ăn cơm.
Cô bé thầm mắng mình, nhưng chuyện đã vậy, mắng thì ích gì?
Thấy vẻ mặt ngại ngùng của Vãn Vãn, Mạnh Tuyết Trân hiểu, cười nói: “Con đừng tự trách, ba nuôi con là vậy đấy"
Vãn Vãn nói: “Mẹ nuôi, con không nên nói ngay lúc này mới phải, ba nuôi bỏ cả bữa rồi.
Mạnh Tuyết Trân nói: “Con làm vậy cũng vì bạn thân của con thôi, chẳng mấy chốc mà ba nuôi con về thôi. Ba đi gọi điện thoại, sắp xếp công việc rồi quay lại ngay.
Quả nhiên Mạnh Tuyết Trân đoán đúng, chẳng bao lâu sau, bí thư Lý đã quay lại.
Anh ấy ngồi bên bàn, cầm bát cơm đã nguội lên, ăn tiếp.
Nhưng Mạnh Tuyết Trân lấy lại bát cơm trong tay anh ấy: “Cơm nguội rồi sao anh còn ăn chứ?"
Bí thư Lý muốn lấy lại bát cơm trong tay vợ: “Đừng lãng phí, đây đều là lương thực. Em đưa cho anh, anh đi hâm nóng lại là có thể ăn được rồi.
Bí thư Lý là người đi lính về, lại làm trong công xã mười mấy năm, thấu hiểu sâu sắc sự khó khăn của nông dân, sao anh ấy có thể lãng phí lương thực được chứ?
Dù thức ăn rơi xuống đất, anh ấy cũng sẽ nhặt lên, sau đó rửa sạch rồi ăn.
Mạnh Tuyết Trân muốn xới một bát khát cho anh ấy, nhưng đã bị bí thư Lý từ chối. Mạnh Tuyết Trân hết cách, lại vào bếp làm nóng cho anh ấy.
May mà lửa trong bếp vẫn chưa tàn hết, đặt bát cơm lên trên hâm nóng, sau đó mới cầm tới cho anh ấy.
Bí thư Lý ăn lại bát cơm hâm lại này, ăn rất vui vẻ, như thể cơm này là thứ ngon nhất trên đời.
Ngay cả Vãn Vãn nhìn mà không khỏi nghĩ, lẽ nào thật sự ngon đến thế?
Bí thư Lý ăn xong, sau đó đưa bát cơm đã sạch sành sanh cho Mạnh Tuyết Trân.
Cô ấy hỏi: “Ăn nữa không?” Cô ấy sợ anh ấy vẫn còn đói.
Bí thư Lý lắc đầu: “Không, đủ rồi. Lại nói với Văn Vãn: “Vãn Vãn này, vấn đề vừa rồi, ba đã gọi điện thoại. Yên tâm, ba nuôi đã giúp con hỏi rõ việc này, ngày mai ba quay lại đơn vị rồi sẽ giải quyết.
Dùng đặc quyền để đạt được mục đích xấu, dù chuyện này không liên quan đến Vãn Vãn thì anh ấy cũng sẽ nghiêm túc giải quyết.
Anh ấy không thể chịu đựng được chuyện như vậy, bất kể là ai, chỉ cần làm chuyện trái kỷ luật thế này, anh ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hiệu trưởng của trường Trung học huyện là một đảng viên, không ngờ lại coi thường kỷ luật, ngang nhiên làm chuyện này, sao anh ấy có thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta được?